Lôi từ trong hộc bàn ra cái tai nghe. Minh cứ nhìn đăm đăm vào nó. Hồi nãy cậu tìm được nó, chắc là cô vô tình rơi ra, cậu nghĩ chắc cô sẽ vui khi tìm lại được. Thế là cậu chạy 1 mạch đi tìm cô. Loanh quanh trong trường không thấy cậu ra sau trường thì thấy 2 người ngồi với nhau. Chả hiểu cậu có cảm giác tức tối, buồn....Minh vò vò mái đầu và ném cái vật kia vào lại trong ngăn bàn. Vừa hay lúc đó cô và Hoàng về lớp. Thấy cậu mặt mày sưng xỉa, đầu tóc rối bù, cô không khỏi ngạc nhiên. Cái tên này lúc nào cũng cười hư con đười ươi, đầu tóc sáng nay vẫn còn thấy chải chuốt lượt là kia mà. Cô ngồi vào bàn, khẽ lấy bút chọc vào người cậu. Cậu tức, gạt cây bút ra, theo đà thì cây bút bật lại phía cô và lăn lóc trên mặt bàn
_Này, sao vậy?
Cậu giở cái giọng lèm bèm ra
_Chả sao
Biết ngay là giận. Nhưng giận cái gì mới được? Cô đã làm cái quái gì cậu đâu? Sáng nay còn vui vẻ tí tởn như thế cơ mà sao giờ lại quay ngoắt 180 độ thế kia? Hay là lại bị ai chọc giận rồi giận lây sang cô? Thôi, cô chả muốn nghĩ nhiều, quan trọng là giờ cô phải tìm lại cái nghe. Thật là bực quá, cái đó do chính tay Jenny tự làm, tự chế hết mọi thứ thế nên đào đâu ra cái nữa. Mà mất thì cũng buồn, Jenny dốc lòng làm nó cho sinh nhật năm 16 tuổi của cô mà.
_Này!
Minh giơ tay ra, trên tay là tai nghe cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-mang-theo-bao-anh-nang/72162/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.