“Tate.” Tôi thì thầm.
“Gì?”
“Thôi đi.”
Kể từ buổi-tập-nhạc-quên-luôn-đi-cho-đời-nó-lành tuần trước, Tate lậm luôn cái trò thổi. Đã vậy còn làm trong lớp nữa chứ. Ngay lúc này đây, nó đang lắc lư tới lui trên ghế, mỗi lần nhướng về phía trước là chu mỏ thổi vào cổ tôi.
Sự thật phũ phàng là sáng hôm đó, cái áo lạnh bất li thân của tôi đang quay mòng mòng trong máy giặt ở nhà. Thiệt là họa vô đơn chí.
“Không.” Nó thổi.
Tự dưng lần này hơi thở của nó như muốn cà cho da tôi nảy lửa. “Bà nó, Tate!” Tôi quay xuống cáu kỉnh gắt, một tay chà xát lia lịa lên cổ. “Mày làm cái trò gì vậy hả?”
Nó chồm tới lần nữa. “Hít thở, có điều gần cổ mày thôi.” Nó thản nhiên trả lời. Và làm đúng y như vậy.
Tôi kín đáo tìm cách bụp vô mặt nó.
“Có chuyện gì, Diane?” Thầy Balleby đột nhiên hỏi.
Tôi ngồi ngay lại. Diane – con bé bên trái tôi – đang giơ tay. “Thầy ơi.” Con nhỏ rên rỉ. “Rubin với Tate nãy giờ cứ rờ mó nhau hoài à, càng lúc càng ghê.”
Cả lớp phá ra cười inh ỏi và đua nhau đá đểu bọn tôi. Thầy Balleby ngần ngừ liếc Tate và tôi, rồi thở đánh sượt một cái.
************
“Tao nói thiệt.” Tate nhận xét sau khi hai đứa bò ra khỏi văn phòng thầy Balleby. “Mày phải nghĩ cách vượt qua chứng bệnh quái gở này đi.”
Thầy không bắt bọn tôi phải đổi chỗ ngồi – nhưng dù vậy bọn tôi vẫn phải ngượng ngùng căng tai ra hứng một giờ đồng hồ giáo huấn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-cuon-theo-chieu-gio/2406985/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.