Tôi đâu có sinh ra bệnh hoạn kiểu này. Kỳ thực, hồi còn nhỏ tôi là thằng bé xinh xắn hoạt bát nhất bạn từng được thấy. Nhưng một đứa con gái đã rắp tâm thay đổi tất cả. Một đứa.
Con bé đó học chung lớp mẫu giáo với tôi. Nó có cái đầu lùm xùm những tóc, mỗi lần ra vẻ am hiểu sự đời thì lại đung đưa gật gù. Và cái thằng tôi thuở ấy đã ngây thơ đần độn tin sái cổ từng lời nó phịa ra.
Bởi vì chính nó là kẻ đã tiết lộ với tôi rằng, vào những ngày gió lớn, trẻ con có thể bị gió thổi văng lên trời và bay mất.
“Còn con gái thì chỉ bay tới mây thôi rồi từ từ hạ xuống, vì con gái ngoan.” Nó giải thích như đúng rồi, cặp mắt xanh thật thà mở to, mấy đốm tàn nhang gật gù quả quyết. “Con trai hư chạy vòng vòng làm mẹ không nắm tay được. Bởi vậy con trai bay lên tuốt tuốt tuốt trên đó và không ai nhìn thấy nữa và không bao giờ rớt xuống nữa.”
Chính nó là thủ phạm khiến tôi vừa run như cầy sấy vừa khóc nấc trong phòng học, không chịu ra ngoài khi buổi chiều mẹ tôi đến đón về.
Đó là Ngày Thứ Nhất.
Ngày Thứ Hai tới Thứ Bốn Ngàn Năm Trăm là một chuỗi những chạy quáng quàng tìm chỗ che chắn và luân phiên thay đổi các hành động như: gào rú, khóc lóc, rên rỉ, giật mình, và co rúm. Tất cả chỉ vì không một đứa con nít nào trong khu phố lại nhắm mắt làm ngơ trước cơ hội chọc ghẹo một đứa con nít khốn khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-cuon-theo-chieu-gio/2406980/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.