Ba mẹ bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho tôi, khi trời lạnh nhắc tôi mặc thêm áo, khi trời nóng lo tôi bị cảm nắng.
Họ làm nhiều món tôi thích, mỗi lần về nhà đều nhét đầy vào cốp xe tôi.
Ngược lại với em gái, không còn quan tâm như trước.
Ba mẹ còn nhắn tin cho tôi, phàn nàn rằng tôi không thường xuyên liên lạc với họ, rất ít gọi điện về nhà.
Nhiều đứa con xa nhà thường nhớ nhà.
Vì họ lớn lên trong tình yêu của ông bà, cha mẹ.
Người thân, luôn nắm giữ sợi dây tình cảm của họ.
Nhưng tôi không như vậy.
Tôi luôn bị bỏ rơi, luôn xếp cuối cùng, các người chưa bao giờ cho tôi tình yêu mãnh liệt và lớn lao.
Làm sao đòi hỏi tôi lưu luyến các người được?
Bố mẹ chồng đối xử với tôi cũng tốt, Chu Tưởng đối xử với tôi đặc biệt tốt.
Trên đời này, tôi đã có người yêu tôi hết lòng.
Tôi đã trưởng thành, không còn cần tình yêu của cha mẹ nhiều nữa.
Tôi nhìn nhận mọi chuyện thoáng hơn.
Không thể cắt đứt quan hệ, chỉ có thể hòa giải với bản thân thời thơ ấu.
Họ cho tôi cuộc sống, cho tôi một chút tình yêu.
Vậy tôi, cũng đáp lại họ một chút tình yêu.
Tôi xưa nay, không thích mắc nợ.
Sau một trận mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-bat-tu/3630640/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.