21
Mẹ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi.
"Thôi, con không thi nữa."
Thi nghiên cứu sinh giống như đánh trận.
Một là cố gắng, hai là yếu đi, ba là kiệt sức.
Tinh thần của tôi đã bị đánh gục.
Bây giờ, không còn động lực nữa.
Ba mua bảo hiểm y tế nông thôn.
Tôi nhớ lúc đó mỗi người phải đóng hơn một trăm.
Tôi khuyên ba mẹ mua, lúc đó bác dâu còn chế giễu, nói tốn tiền vô ích.
Nhưng bây giờ, lại hữu dụng.
Bảo hiểm nông thôn phải tự trả trước tiền thuốc, sau đó mới được hoàn trả.
Lúc đó tôi không đủ tiền, Chu Tưởng giúp tôi hơn một vạn.
Trong dịp Tết, tiền bảo hiểm được hoàn trả, ba mẹ không nói gì.
Khi tôi hỏi, họ ấp úng: "Sắp Tết rồi, mọi thứ đều cần tiền, tiền bảo hiểm này, ba mẹ tính..."
"Ít nhất phải trả lại tiền cho Chu Tưởng."
Mẹ nói: "Anh ấy là bạn trai con, giúp ba con chút tiền cũng là phải mà..."
Tôi tức giận đến ù tai: "Mẹ cũng biết chỉ là bạn trai, một vạn năm, không phải một trăm năm. Mẹ, nếu con lấy số tiền này, sau này con làm sao ngẩng đầu trước anh ấy?"
Tôi dọa: "Nếu mẹ không đưa tiền cho con, cả đời này con sẽ không đưa cho ba mẹ một đồng nào nữa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-bat-tu/3630637/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.