“À… Chủ nhân… Chủ nhân…” Thanh âm ấp úng vang lên cản trở hai người trong ao đùa giỡn.
“Có chuyện gì?” Giọng nói băng lãnh cứng rắn biểu hiện ai kia đang cực kì khó chịu.
“Chủ nhân ngài mau tới tham gia vũ hội!”
“Ta đã biết, lui xuống đi!” Y phất tay một cái rồi xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, nhịn không được hôn “chụt” một cái nói: “Bảo bối, ta mang em đến chỗ khác thú vị hơn nhé!”
Mang nét nghi ngờ trong lòng, Bồ Bồ hưng phấn gật đầu
—
Buổi tối, châu quang bảo khí vô cùng chói mắt.
“Bá tước Reynold tới!” Âm thanh vang dội cắt ngang cuộc nói chuyện của những người dự tiệc, bọn họ đều hướng về phía cửa ra vào.
“Ha ha ngươi nói đúng! Sau nói ta muốn đi nữa!” Thanh âm dễ nghe gây chú ý tới mọi người, “Được thôi! Chờ ta rảnh sẽ mang em đi! Ha ha!!!” Kiệt Ân nhìn người yêu sủng nịnh nói.
“Ừ, ừ. Một lời đã định!” Hắn vừa lòng đáp lại rồi nhìn về phía đại sảnh. Hả?! Chuyện gì xảy ra? Sao tất cả mọi người lại im lặng nhìn ta?
“Kiệt Ân, mấy người kia sao vậy?” Hắn bám vào Kiệt Ân cẩn thận hỏi.
“Không sao, em không cần lo lắng.” Nhẹ nở nụ cười, với những người thất thố này y hoàn toàn mặc kệ.
Hở?! Là vậy đi! Nếu Kiệt Ân nói không có chuyện gì thì hẳn là không sao!
“Bá tước Reynold, ta thấy thật vinh hạnh khi ngài đại giá quang lâm!” Lão già 50 tuổi nói, mặc dù tóc lão hoa râm nhưng khuôn mặt lão lại không xuất hiện quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-chi-luyen/108551/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.