15
Cố phò mã mắng chửi rồi đi, trước khi đi quăng cho ta một thùng thuốc nổ.
“Biết vì sao Thẩm Cảnh Hành không trả Trường An của ngươi lại cho ngươi không?”
Ta rùng mình: "Trường An của ngươi không ở trong tay hắn, ngươi bảo hắn làm sao trả lại cho ngươi?"
Phò mã nhìn chằm chằm ta: "Muốn đoàn tụ với Trường An của ngươi thì ngày ngày đút thứ này cho hắn uống.”
“Thật sự là thủ đoạn uy h.i.ế.p cũ rích. Vì sao ta phải tin ngươi?”
“Muốn Trường An sống sót, ngươi chỉ có thể tin ta.”
Ta cảm thấy buồn cười: "không phải Thái hậu thích Thẩm Cảnh Hành sao, sao lại để cho hắn c..hết chứ?"
Không đến mức c..hết, nhưng thân thể càng ngày càng yếu, sau này chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Thái hậu, nàng ta sẽ độc chiếm.
Ta nhìn viên thuốc đó rất lâu rồi nhận lấy.
Thẩm Cảnh Hành trở về vào giờ Hợi.
Vào đêm thu gió lạnh, lúc hắn mở cửa trường bào trên người bị gió vén lên, áo phủ đầy tuyết, lạnh như cắt.
Ta tự tay bưng bát canh hạt sen cho hắn.
Tầm mắt hắn đảo nhẹ qua bát canh hạt sen kia rồi nhìn mặt ta.
“Tối nay sao lại đổi tính thế?”
Ta đi qua, bóp vai cho hắn: "Là do dân nữ đã nghĩ thông suốt, thay vì đối nghịch với Vương gia chi bằng đối tốt với ngài, nhẹ nhàng thoải mái liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thật tốt.”
Hắn từ chối cho ý kiến.
Ngón tay thon dài trắng nõn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cha-giu-con/3575192/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.