Mùa xuân Thiên Hưng này, Thiện Thủy lần nữa tiếp tục bước lên đất Lạc Kinh.
Tòa thành Đế đô trải qua thử thách với máu và lửa, bây giờ đứng sững trước mặt nàng. Bầu trời xanh như tẩy, thành tường bằng phẳng rộng rãi trên một vùng đồng bằng rộng lớn đầy hoa cỏ, nguy nga mà yên tĩnh. Trong một kẽ hở ở góc thành, mấy đám cỏ dại bướng bỉnh đâm ra, thỏa thích bay trong gió xuân – nếu như không có màu xanh rêu của tường thành, có lẽ sẽ thấy được chút dấu vết cây đổ do đao kiếm, dấu vết bị lửa đốt cháy. Dù không ai có thể tưởng tượng thời gian một năm trước, ở nơi này đã từng xảy ra chuyện gì. Có trốn thoát, có phản bội, nhưng người được nhớ tới, cũng là người trung thành, giàu lòng hy sinh. Dù cho trung thành và giàu lòng hy sinh dễ dàng bị lãng quên, những thứ đó cũng sẽ vĩnh viễn bám chặt lấy từng viên gạch trên tường thành. Dù một ngày nào đó tường thành có sập xuống, từng tấc đất dưới tường thành cũng sẽ vĩnh viễn khắc sâu ấn ký bất diệt.
Thậm chí Hoắc Thế Quân cũng không còn kịp đưa Thiện Thủy và bọn nhỏ đến Lạc Kinh, nửa đường liền vội và từ biệt. Phía bắc Lạc Kinh còn có dị tộc Thiết Đề ở đây kêu khóc, chiến sự trong vòng tám trăm dặm xung quanh vẫn chưa dẹp hết, nam nhân này, hắn dẫn theo thê tử, xoay người phóng ngựa đi.
“Không phá An Hưng, thề không bước vào Lạc Kinh một bước. Đây là tâm nguyện của ta, càng là món nợ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-lien-hoa/2088491/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.