Tháng mười một, mùa đông Lạc Kinh cũng giống như thời loạn sáu năm trước, nhất định mất đi thái bình.
Vào đêm, ở cửa chùa Phổ Tu, trong bóng đêm thê hoang hỗn độn, có một nam nhân chắp tay đứng nghiêm. Tâm phúc sau lưng nín thở chờ đợi, đợi thật lâu, thấy bóng lưng người nào đó vẫn lặng, rốt cuộc không nhịn được, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Hoàng thượng, cần phải đi vào?”
Hắn giống như được nhắc nhở, khẽ ngẩng đầu, xuyên qua tán lá cây đa nhìn vào bầu trời đêm đen kịt, yên lặng chốc lát, rốt cuộc nói: “Không cần. Ngươi đi nói cho nàng biết, tiểu Dương nhi có thể rời kinh rồi.”
Người hầu đáp vâng.
Nam nhân nào đó xoay người rời đi, đi được hai bước chợt quay đầu lại, nói: “Nói cho nàng biết, cả đời này của trẫm, hết lòng lo lắng muốn làm một Hoàng đế vang danh sử sách. Năm đó trẫm trả giá với Thế Quân, đổi lại được sáu năm được sống bình thản. Vốn tưởng rằng bằng năng lực của trẫm, có thể làm xong chuyện muốn làm. Thế nhưng bệnh nặng kéo dài đã lâu, trời cũng không theo ý người. Hôm nay xem ra là không thể nào. Cuối cùng trẫm cũng chỉ là một người có suy nghĩ như người bình thường mà thôi, thân ở trong canh bạc quyền thế vinh nhục, đối với nàng phụ hết lần này đến lần khác, đã từng đồng ý, chỉ sợ khó có thể giữ lời. Nếu nàng hận ta, cũng rất đúng.”
“Truyền lời của trẫm cho nàng, không sót một chữ.”
Nam nhân nào đó nói xong lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-lien-hoa/2088486/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.