Thiện Thủy đọc tới đọc lui mấy lần, đọc một lần, cười một lần. Nàng đang lưu luyến cất lá thư vào trong hộp bí mật thì chợt nghe tiếng bước chân lẹt xẹt ở bên ngoài. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy tiểu Nha Nhi chui vào màn cửa như con mèo, đến sau nàng ngửa mặt nói: “Nương, lúc nãy con và ca ca đến chỗ nội tổ mẫu (bà nội),Hồng Anh ma ma không cho vào. Con nhân lúc người không chú ý, gạt khăn từ trong khe cửa nhìn vào, thấy cô cô quỳ trên mặt đất, tổ mẫu đang mắng cô cô.”
Lúc này nhũ mẫu cũng đi theo vào, thấy Thiện Thủy nhìn về phí mình, vội nhỏ giọng nói: “Là tiểu nhân không đúng, không để ý, tiểu thư sẽ…”
Thiện Thủy biết nữ nhi mình khó trông coi khó hơn nhi tử, a một tiếng, suy nghĩ một chút, vỗ vỗ đầu tiểu nha nha, nói: “Nội tổ mẫu nói chuyện với cô cô, con đừng quấy rầy, vào trong đình viện chơi với ca ca, nương sẽ đi xem một chút.”
Tiểu Nha Nhi gật đầu một cái, được nhũ mẫu nắm tay đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nói thêm một câu: “Con thấy cô cô đang khóc, thật đáng thương, nương đi giúp cô cô…”
Năm nay Hoắc Hi Ngọc mười bảy tuổi, vốn nên sớm lập gia thất, hoặc là kén phò mã. Chẳng qua đến nay vẫn là khuê nữ, mỗi lần Diệp Minh Hoa nhắc tới chuyện này với Thiện Thủy liền đa sầu đa cảm.
Thiện Thủy đến Thanh Liên đường thì thấy Hồng Anh đang dẫn theo vú già dưới mái hiên, thấy nàng tới, chỉ là thở dài một tiếng, cũng không nhiều lời. Thiện Thủy vào bên trong, đứng ở trước cửa khép một nửa, nhìn thấy mọi thứ trong phòng xuyên qua rèm. Trong lúc này, bà bà nàng Diệp Minh Hoa đang tức giận, Hoắc Hi Ngọc giống như lời tiểu Nha Nhi đang quỳ gối trước mặt bà. Mặc dù không thấy mặt, chỉ thấy nàng ấy ngẩng đầu, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không chịu thua.
“Nương, người đồng ý với con đi!”
Hoắc Hi Ngọc chợt quỳ gối đến trước chân mẫu thân, dập đầu xuống đất.
Diệp Minh Hoa kìm nén, giận dữ nói: “Dù Hoàng đế có đồng ý, ta không đồng ý, con cũng đừng mơ tưởng!”
Hoắc Hi Ngọc đáp: “Hoàng bá phụ cũng nói, chỉ cần nương đồng ý, người mới có thể hạ chỉ. Cho nên con mới đến khẩn cầu. Nương, coi như người thành toàn cho lòng con, đồng ý với con đi!”
Nàng ấy không nói thì thôi, vừa nói, Diệp Minh Hoa cũng hơi run rẩy: “Lòng con! Con chỉ nghĩ đến lòng con, con có thể suy nghĩ cho lòng của người khác không? Tại sao nhi tử Trương gia sau khi Thái hậu mất liền rời kinh đến nay không có tin tức? Là hắn không muốn dây dưa với con, cho nên mới tránh xa. Cho tới bây giờ con vẫn u mê không tỉnh ngộ, con có thể từng suy nghĩ tới lòng ta không? Một đời ta không có yêu cầu gì khác, chỉ mong hai con bình an hạnh phúc. Bây giờ không nói đến ca ca con, mấy năm cũng không thấy mặt, chỉ có con ở trước mặt ta. Ta chỉ nghĩ tới con có thể gả cho phu quân, cuộc đời ta coi như cũng hoàn mỹ, ta cũng không còn cầu xin thêm cái gì nữa. Bây giờ nhi tử Trương gia, thứ khác không nói, hắn chưa từng có tình ý với con, thậm chí còn tránh con như tránh rắn, có chút cam tâm tình nguyện nào để làm phò mã. Đời này con có gì tốt để có thể sống hạnh phúc?”
Thiện Thủy hơi đờ đẫn, bất động đứng ở cửa.
Phụ mẫu Trương gia thừa nhận cũng biết chuyện công chúa Gia Đức dây dưa với nhi tử nhà mình. Mặc dù cũng không nghĩ tới chuyện công chúa sẽ trở thành nàng dâu, mình không dám đính hôn không nói, người khác càng không dám kết thân với nhà họ. Cho nên năm ngoái sau khi Thái hậu mất, mặc dù vô cùng không muốn cũng phải đồng ý cho nhi tử rời kinh du lịch thiên hạ, trong lòng chỉ mong chờ vị công chúa kia có thể sớm hồi tâm chuyển ý. Nếu nàng sớm kén phò mã, nhi tử có thể sớm quay về kinh, coi như đã tránh được đợt này. Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến Hoắc Hi Ngọc không hề hồi tâm chuyển ý. Năm ngoái bởi vì phải mặc tang phục cho Thái hậu, cho nên mới không có động tĩnh. Hôm nay cũng vừa qua thời kì mặc tang phục, phải đi cầu xin Cảnh Hữu đế. Hoàng đế không cưỡng lại được nàng, liền đồng ý, rồi lại nói phải được mẫu thân nàng đồng ý mới có thể hạ chỉ. Cho nên giờ này mới có bầu không khí căng thẳng giữa hai mẹ con trong vương phủ.
Hoắc Hi Ngọc thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Nương, tính tình con người rõ ràng nhất. Con chỉ cầu xin người thành toàn cho con, về sau khổ sở hay hạnh phúc, con tự mình gánh chịu.”
“Con gánh chịu như thế nào? Nếu hắn cả đời không trở về, chẳng lẽ con sẽ hao phí cả đời vì hắn?”
“Nếu hắn quyết định cả đời không về, con cũng sẽ hao phí cả đời vì hắn. Con không cần hắn thương con, con gả vào nhà hắn. Con hầu hạ phụ mẫu giúp hắn, thậm chí có thể chăm sóc trước lúc lâm chung.”
Diệp Minh Hoa giận dữ, chợt đứng dậy, đưa tát lên mặt Hoắc Hi Ngọc, tức giận nói: “Ngu ngốc! Con như vậy, nhưng trong mắt hắn không muốn con. Vì sao con cứ mãi u mê như vậy!”
Hoắc Hi Ngọc hai mắt đẫm lệ, đầu giương cao, từng lời từng chữ nói: “Con mặc kệ hắn như thế nào. Chỉ cần mẫu thân đồng ý, về sau dù có thế nào con tuyệt đối không hối hận!”
Diệp Minh Hoa chóng váng đầu óc, tay vịn trán, cả người lảo đảo muốn ngã, Thiện Thủy vội vàng đẩy cửa đi vào, một tay đỡ Diệp Minh Hoa, nhìn về phía Hoắc Hi Ngọc, lưỡng lự chốc lát, nói: “Tiểu cô, đời người còn dài. Phu thê đồng tâm, sẽ có người cùng chia sẻ nỗi buồn hay hạnh phúc với muội. Muội cố chấp như vậy, không những gây khó cho mình, còn làm khó cho người khác, cần gì phải như vậy.”
Hoắc Hi Ngọc buồn bã nói: “Cái gì là khổ? Cái gì là hạnh phúc? Hôm nay tẩu tẩu và ca ca xa cách muôn sông nghìn núi, mấy năm không gặp, người khác nói rằng là khổ. Chỉ trong lòng tẩu mới rõ, rốt cuộc là khổ hay là hạnh phúc? Muội cũng như vậy. Trong lòng muội chỉ muốn được ở cùng hắn, muội chỉ nghĩ cho riêng mình. Mặc kệ sau lưng muội người khác dị nghị thế nào, muội cũng mặc kệ hắn nhìn muội như thế nào, muội chỉ làm theo trái tim mình. Muội chưa thấy mình khổ, không có chút cảm giác nào.”
Mấy ngày sau, phủ Tông Nhân truyền mật chỉ đến Trương gia. Công chúa Gia Đức được gả đi, lệnh người Trương gia cấp tốc triệu hồi Trương Nhược Tùng, chuẩn bị hôn lễ.
~ ~
“Ngựa…..con ngựa…”
Tiểu Dương Nhi nằm bên bàn, đưa ngón tay nhỏ bé mập mạp, nghiêm túc lật mở chồng tranh vẽ nhận mặt chữ.
“Sai rồi! Đây không phải là ngựa, đây là con dê!”
Tiểu Nha Nhi thấy ca ca nhận lầm, vội vàng sửa lời.
“Đó là ngựa mà!”
Tiểu ca ca luôn luôn bị muội muội dắt mũi lần này cũng rất cố chấp, không chịu nói lại, vẫn chỉ tới bức tranh dê nói tới ngựa. Tiểu Nha Nhi không phục, vội vàng nhìn mẫu thân nhờ giúp đỡ: “Nương, tiểu ca ca rõ ràng nhận lầm, con bảo ca, ca còn không nhận!”
Thiện Thủy đi tới nhìn, cười nói: “Muội muội nói rất đúng, đây là con dê nhỏ, sao con có thể nhận lầm!”
“Không phải là con cừu nhỏ, chính là ngựa nhỏ!”
Tiểu Dương Nhi chợt tức giận, đẩy đống tranh vẽ ra, cầm lên lập tức rơi xuống đầy đất. Có một tờ bay đến chân bàn, chỗ Sước Sước đang ngủ gà ngủ gật. Sước Sước bị kích động, mở mắt lầu bầu vài tiếng, lại vùi đầu vào ổ ngủ tiếp.
“Tiểu Dương Nhi không ngoan, có phải ngứa mông muốn ăn đòn không?”
Thiện Thủy cau mày không vui, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị.
“Nương đừng mắng tiểu ca ca. Con sẽ nhặt với ca ca.”
Tiểu Nha Nhi vội leo từ trên ghế xuống, chọt chọt hai má căng tròn của tiểu dương nhì, lo lắng nhìn mẫu thân.
“Chính là ngựa…”
Tiểu Dương Nhi cũng liếc nhìn Thiện Thủy đang nghiêm nghị, nghe lẹp bẹp miệng, đôi mắt ngấn nước, cố kìm nén để nó rơi xuống.
Nàng rất hiếm khi nhìn thấy nhi tử có thái độ bướng bỉnh khác thường như vậy. Nhớ lại từ tối qua hắn đã có chút buồn buồn không vui, Thiện Thủy suy nghĩ một chút, sau đó ôn hòa nói: “Tiểu Dương Nhi đang nghĩ gì vậy? Nói cho nương nghe, có được hay không?”
Tiểu Dương Nhi bị nàng dụ dỗ, cũng không nhịn được, thút tha thút thít nói: “Hôm qua con thấy phụ thân huynh muội A Mạc cưỡi ngựa về nhà ôm hắn. Nương nói phụ thân cũng đang cưỡi ngựa ở bên ngoài. Có phải phụ thân không có ngựa lớn như phụ thân A Mạc, cho nên không về nhà được? Con muốn ngựa con, thật nhiều thật nhiều ngựa con, chờ ngựa con lớn lên thành ngựa lớn, khi đó có thể đưa phụ thân con về nhà.”
Thiện Thủy ngẩn người.
Hôm qua nàng đưa hai đứa nhỏ về Tiết gia, ra cửa gặp được Tiết Anh đang trở về phủ. A Mạc nhìn thấy phụ thân, chạy về phía hắn, được Tiết Anh ôm lấy giơ lên cao. Không nghĩ tới cảnh này rơi vào trong mắt tiểu Dương Nhi lại vẽ ra chuyện trong lòng nó như vậy.
Trong lòng Thiện Thủy khẽ chua xót, sờ sờ mái tóc đen trên đầu nhi tử, đang muốn dịu giọng an ủi mấy câu, tiểu Nha Nhi ở trên cũng đỏ mắt, cọ cọ bên người Thiện Thủy, ôm lấy chân nàng, ngửa mặt hỏi: “Nương, rốt cuộc lúc nào phụ thân con mới về?”
Nhìn thấy tiểu Dương Nhi và tiểu Nha Nhi nước mắt giàn giụa, ngực Thiện Thủy như bị một tảng đá đè nặng, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì để đối phó với hai đứa nhỏ. Bạch Quân đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa vội lau mắt, đứng dậy, đang muốn gọi nhũ mẫu đến dỗ hai đứa nhỏ ra ngoài, chợt thấy màn cửa được vén lên. Một nha hoàn ở bên Thanh Liên đường đi vào, nhìn thấy quang cảnh trong nhà, ngẩn người, sau đó nói mục đích đến, mời Thiện Thủy qua.
Nha hoàn kia truyền lời xong liền đi, Thiện Thủy cho là bà bà muốn hỏi thăm chuyện Trương gia, chờ dỗ hai huynh muội xong, bảo nhũ mẫu dẫn theo, mình tới trước gương sửa sang lại một chút, thấy không có gì khác thường liền đi về phía Thanh Liên đường.
Trong phòng không một bóng người, bà bà Diệp Minh Hoa đang ngồi, dường như có chút thất thần. Thấy Thiện Thủy đi vào, trên mặt lộ ra tia cười, ý bảo nàng ngồi bên cạnh mình.
Thiện Thủy biết thời gian này, bà bị chuyện của tiểu cô Hoắc Hi Ngọc khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi. Hôm qua Thiện Thủy mới về nhà mẹ thì nghe được tin không tốt, giờ phút này cũng không nói, chỉ an ủi, nói: “Nương, hai ngày nay thấy tinh thần người không tốt, sợ hai đứa nhỏ gây ồn cho người, cho nên không cho chúng vào.”
Diệp Minh Hoa khẽ mỉm cười:“Cũng không có gì, có đứa bé bên cạnh gây náo động cũng cảm thấy khá tốt.” Lại nói: “Con đến nhà mẹ, có nghe nói đến chuyện gì liên quan đến Trương gia không?”
Mặc dù đã làm hết sức, cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Hoắc Hi Ngọc, chỉ bỏ lại một câu: “Chuyện của nó ta không quản được nổi, từ nay về sau, nó sống hay chết ta sẽ coi như không nhìn thấy.” Chẳng qua là mẹ con đồng lòng, sao có thể không để ý?
Thiện Thủy thầm than, cũng không dám giấu diếm, chỉ dựa theo những tin tức nghe được từ mẫu thân Văn thị, nói: “Phụ mẫu Trương gia nói với nhau, cũng không phải là giả. Trương thế huynh rời kinh năm ngoái, đến bây giờ cũng đã gần một năm rưỡi. Chỉ là đầu năm nay trong nhà từng nhận được thư của huynh ấy dường như đã qua tay nhiều người mới đến được. Lúc ấy nói là đang ở vùng Tề Lỗ. Dường như đã qua một thời gian dài như vậy sợ rằng sớm đã có biến. Phụ mẫu Trương gia được chỉ, dĩ nhiên không dám chậm trễ, đã cho người đuổi theo gọi về. Nương yên tâm, con nghe nói không phải Hoàng thượng cũng phát hành công văn lệnh cho quan viên địa phương tra tìm rồi sao? Nếu quan phủ đã ra mặt, chắc hẳn sẽ có tin tức rất nhanh.”
Diệp Minh Hoa hơi cau mày, thở dài nói: “Chuyện ta muốn hỏi cũng không phải chuyện này,” chần chờ, chợt thở dài, nói: “Thôi, chuyện làm người khác khó chịu cũng đã làm, thái độ người Trương gia thế nào bây giờ cũng không quan trọng. Nếu thật sự có báo ứng, cứ đặt trên người ta là được. Là ta không giáo dục tốt nữ nhi, cho nên mới có chuyện như bây giờ.”
Thiện Thủy an ủi: “Nương yên tâm. Phụ mẫu Trương gia đều là người rất khiêm tốn, thế huynh con càng lương thiện. Chuyện không như người tính lúc đầu, chỉ chờ ngày sau tiểu cô được gả đi, nhất định cũng sẽ thành một mối lương duyên.”
Diệp Minh Hoa khoát tay áo: “Thôi. Mẫu thân như ta cũng chỉ có thể làm đến mức này. Về sau như thế nào cũng là do nó tạo ra.” Lời vừa nói xong, nhìn nàng hỏi: “Ta vừa nghe nha hoàn đi gọi con thấy hai đứa nhỏ đang khóc?”
Thiện Thủy sợ bà đa cảm, không muốn nhắc tới Hoắc Thế Quân trước mặt bà, liền cười nói: “Không có gì. Là tiểu Dương Nhi không biết chữ, bị con mắng một trận, muội muội đỡ cho nó cũng bị con nổi giận.”
Diệp Minh Hoa khẽ mỉm cười: “Hai huynh muội giống như một, khiến cho người ta nhìn thấy cũng đau lòng.”
“Nội tổ mẫu, nương nói dối.”
Màn cửa chợt bị vén lên, tiểu Nha Nhi chui vào, chạy đến trước chân Diệp Minh Hoa, ngửa đầu nói: “Nội tổ mẫu, lúc nãy ca ca nhớ phụ thân, cho nên mới khóc.”
Lúc này nhũ mẫu cũng vào theo, cuống quýt xưng tội, muốn ôm tiểu Nha Nhi ra ngoài, bị Diệp Minh Hoa cản lại, ôm tiểu Nha Nhi về bên cạnh chân mình: “Tiểu Nha Nhi nói chuyện với tổ mẫu một chút, cháu có muốn gặp phụ thân cháu không?”
Tiểu Nha Nhi gật đầu: “Nằm mơ cũng muốn, cháu còn chưa từng nhìn thấy mặt phụ thân.”
“Nếu tổ mẫu cho cháu đi tìm phụ thân, cháu có đi hay không?”
Thiện Thủy chợt giật mình, nhìn về phía hai bà cháu đối diện.
Tiểu Nha Nhi trợn tròn hai mắt, vui mừng nói: “Thật? Tổ mẫu không lừa cháu chứ? Mỗi lần tiểu Nha Nhi nói muốn đi tìm phụ thân, nương đều mắng cháu, nói cháu dạy hư tiểu ca ca.”
Diệp Minh Hoa liếc mắt nhìn Thiện Thủy, rồi cười nói với cháu gái: “Tổ mẫu chỉ mới nói. Nhưng mà tiểu Nha Nhi, đường đến chỗ phụ thân cháu rất xa, phải ngồi xe, còn phải ngồi thuyền, cháu có chịu khổ được hay không?”
Tiểu Nha Nhi vui mừng hét lên một tiếng: “Tiểu Nha Nhi không sợ! Chỉ cần có thể gặp phụ thân, cái gì cũng không sợ!”
“Nương---!”
Thiện Thủy không nhịn được, kêu lên.
Diệp Minh Hoa lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía nàng: “Yên tâm. Ta không bị chuyện của Hoắc Hi Ngọc làm cho tức giận.” Dứt lời buông tiểu Nha Nhi ra, vỗ nhẹ đầu cô bé: “Đi đi, tổ mẫu có chuyện cần nói với nương cháu. Trước tiên cháu đừng nói với ca ca cháu, nếu ca ca biết rồi sẽ khóc nhè.”
“Nhu Nhi, con nói thật cho ta, con có muốn hay không?”
~ ~
Đi Nhai Châu, ở cùng một chỗ với trượng phu.
Suy nghĩ này, nếu như không phải năm đó trùng hợp phát hiện mình có thai, nhất định nàng cũng sẽ hành động như vậy. Hôm nay vừa tròn ba năm, nàng ở lại Lạc Kinh dưỡng dục đôi long phượng, dần dần cũng đã sớm hình thành thói quen chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài. Nàng không nghĩ tới bà bà lại nhắc tới chuyện này một lần nữa, máu trong người dường như nóng lên, mặt hơi đỏ.
“Nương…” Nàng lưỡng lự không nói.
Nàng muốn đi. Nhưng có nhiều điều nàng phải băn khoăn. Còn có hai đứa nhỏ, mặt tuy bình tĩnh nhưng không biết lúc nào có thể bị quấy nhiễu….
“Lần này con ra ngoài sẽ khác so với lần trước.” Diệp Minh Hoa khẽ mỉm cười: “Lần đó là ta ra vẻ ta đây với con, cho dù con lên đường, sợ rằng trong lòng là đang mắng ta. Lần này, ta biết rõ là con muốn đi. Mấy năm trước, dĩ nhiên là muốn đi đúng không? Bây giờ tiểu Dương Nhi và tiểu Nha Nhi cũng đã lớn, lên đường cũng ổn lắm.”
“Nhưng… Con sợ ngộ nhỡ triều đình sinh biến một lần nữa, có thể là gánh nặng cho Thiếu Hành hay không?”
Thiện Thủy rốt cuộc cũng nói ra lo lắng trong lòng mình.
Diệp Minh Hoa nói: “Có một quan viên tên Lô Đãng thường vào kinh báo cáo công vụ. Mấy hôm nữa hắn sẽ dẫn gia quyến Liễu gia đến phủ Quảng Châu nhậm chức. Gần nửa tháng trước, ta đã truyền đạt đến Phùng Thanh, nói con muốn theo xe ngựa của hắn đến Nhai Châu. Mấy ngày trước hắn cố ý tự mình đến, nói trên đường nhất định sẽ cẩn thận, bảo yên tâm…” Bà nhìn Thiện Thủy, hơi mỉm cười nói: “Chúng ta ở trong vương phủ, mặc dù đã sớm chỉ còn lại thùng rỗng, nhưng vẫn rất khác với những nhà khác. Cứ tới tìm hắn, hắn là người trong chốn quan trường, nhất định sẽ qua, nếu không có kim bài của Hoàng đế, sao có thể dám đi lại lung tung? Cho nên con yên tâm, ít nhất trong thời gian này, tạm thời Hoàng đế sẽ không có suy tính gì khác….” Diệp Minh Hoa nói đến đây, không nhịn được nở nụ cười lạnh: “Lợi dụng con ta xong rồi, bỏ qua một bên, dễ dàng có được cục diện hòa hảo, sao không thể triệu nó về? Về phần con sau này, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đó chính là chuyện không thể tính trước, lúc đó có thể tùy cơ ứng biến. Các con là người trẻ tuổi, không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, ta nhìn cũng rất đau lòng.”
Thiện Thủy đè nén trái tim dường như đã nhảy trong lồng ngực, giọng run run nói: “Còn tiểu Dương Nhi và tiểu Nha Nhi?”
Diệp Minh Hoa thở dài, nói: “Con đi, hai đứa nhỏ cũng không thể để con mang đi. Ta cũng hiểu được tấm lòng mẫu thân. Không gặp được trượng phu, nhớ trượng phu. Chờ gặp được trượng phu, lại nhớ đến con nhỏ. May mắn là có cả hai. Nếu như con không bỏ được, hãy dẫn tiểu Nha Nhi đi, để Hoắc Thế Quân gặp nữ nhi mình. Tiểu Dương Nhi ở lại bên cạnh ta, con xem thế có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]