Trong Vương phủ có mấy nơi được người ở rất lâu, Thanh Liên Đường yên tĩnh vắng vẻ, Lưỡng Minh Hiên thì trống trải, Hoắc Hi Ngọc ở Linh Lung sơn phòng thì coi như là một nơi tinh xảo nhất rồi. Bên trong cây cành hoa lá sum suê, nguồn suối được đào dẫn nước tới, đủ loại cây cảnh của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Hoắc Thế Quân xách theo cái túi vải đi đến Linh Lung sơn phòng, mới vừa tới phiến cửa tròn trước, xa xa trông thấy Hoắc Hi Ngọc đang đi ra từ cuối con đường hoa nhỏ. Vừa nhìn thấy Hoắc Thế Quân, nàng ta lập tức cười, chạy một mạch bước nhỏ đến gần chỗ hắn, sau đó vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, miệng oán giận nói: "Ca ca, mấy ngày trước huynh đi đâu, ngay cả bóng dáng của huynh cũng chẳng thấy đâu! Muội đang muốn đi tìm huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh!"
Hoắc Thế Quân lẳng lặng trượt bỏ khỏi cánh tay cô em sang một bên nói: "Ta cũng đang có chuyện muốn nói với muội."
Hoắc Hi Ngọc thấy vẻ mặt huynh trưởng của mình có vẻ nghiêm nghị trước nay chưa có từng có cũng sợ hết hồn, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ca ca, huynh sao vậy......"
Hoắc Thế Quân nói: "Muội đi theo ta!" Dứt lời xoay người vào trong bước đi.
Hoắc Hi Ngọc thấy hơi khó hiểu. Thứ nhất, người ca ca này trước giờ luôn yêu thương chiều chuộng mình, thứ hai, nàng tự nhận có phát hiện trọng đại, đã nhịn một ngày một đêm, phải kín miệng đến mức muốn bốc mùi, nói ra thật sự là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-lien-hoa/2088436/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.