Thiện Thủy đương nhiên hiểu, hắn đang một câu hai nghĩa châm chọc nàng.
Thật ra chút tâm trạng này của hắn, nếu nói là vì chuyện xảy ra vào buổi sang canh năm kia, nàng còn có thể hiểu, nam nhân nào đầu tiên mở mắt ra cũng sẽ không có nổi khuôn mặt tươi cười. Chỉ là sau này ở trong Trường Xuân Các, nàng khí thế bức người chống chọi với hoàng hậu, không để một mình Thế tử phi vừa nhậm chức bị người khác cho một cái tát, gián tiếp nói, cũng không phải là bảo vệ cái mặt của Thế tử hắn sao? Huống chi từ đầu tới cuối, đều là một mình nàng tự chắn đỡ lấy, không nghe thấy hắn hé ra một câu nào, giọng điệu nói chuyện bây giờ, đổ cho nàng thích khoe mẽ sao?
Thiện Thủy ấn tượng với ông chồng này đã chán hết thuốc chữa, duy nhất chỉ có thể mượn lấy khí phách còn thừa lại của hắn giải quyết đại khái. Không nói thêm lời nào nữa, chỉ chờ hắn mở miệng. Quả nhiên, thấy hắn mấy bước đã vượt đến trước chân, giọng giảm thấp xuống hỏi: "Cái khăn buổi sang nay rốt cuộc là thế nào?"
Lúc hắn nói chuyện, trong thanh âm ẩn theo chút bực tức. Đoán chừng gốc cây đâm trong lòng hắn đã ghim cả ngày, nhịn đến bây giờ mới phát ra, cũng thật làm khó hắn.
Thiện Thủy nói: "Không có ý gì khác, chỉ là lo trước tránh hoạ mà thôi."
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, một tay đã khoác lên một bả vai của nàng, năm ngón tay hơi siết lại, Thiện Thủy thấy hơi đau giương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-lien-hoa/2088424/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.