– Ừm, tôi không có nhìn thấy gì hết?
Lời giải thích của Sở Thiên Thư nghe có vẻ khiến người ta cảm thấy không đáng tin.
– Ồ, vậy ý anh có phải là tôi nên để anh mở rộng tầm mắt?
Cô gái liếm môi, tức giận mà hỏi ngược lại.
– Tôi không có ý đó.
Sở Thiên Thư nhìn đồng hồ rồi khom người nhặt điện thoại, không nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái mang giày vào rồi thử kiễng chân, đi cà nhắc rồi bất ngờ nói:
– Không được, hình như bị thương rồi.
– Thật hả?
Sở Thiên Thư hoảng sợ, tay có chút run rẩy, điện thoại vừa nhặt lên lại rơi xuống đất.
– Aizzz, con người anh làm sao thế? Làm văng một lần rồi còn không hết giận, còn muốn quăng lần thứ hai hả? Quăng hư rồi anh buộc phải đền cho tôi mấy ngàn tệ đấy, anh đền nổi không đó?
Sở Thiên Thư lại nhặt điện thoại lên lần nữa, vuốt thử vài cái, thấy toàn bộ đều bình thường, liền nói:
– Ừm, chiếc điện thoại này của cô rất tốt, cứng cáp hơn cô nhiều.
Vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô gái đang lẩm bẩm.
Cô gái đó nhìn Sở Thiên Thư, cười khanh khách, nói:
– Chàng trai, anh thật đáng yêu đấy!
Sở Thiên Thư cũng cười theo:
– Ha ha, tôi nghèo lắm cơ, sợ làm hư đồ đền không nổi.
– Phải không đó? Anh là người có xe, còn than nghèo trước mặt tôi hả?
Cô gái chú ý đến cái khóa xe trong tay Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-cao-thang/2378042/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.