Chương trước
Chương sau
Đường đã thông, người cũng đã giải tán.

Lúc này Sở Thiên Thư mới thở thật dài một hơi, thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cổ họng cũng hơi khàn.

Y Hải Đào nói:

– Mời đồng chí Sở qua đây một lát.

Không đợi Vương Thiếu Lỗi đi, Hoàng Như Sơn nhanh chân bước đến, nắm tay kéo Sở Thiên Thư đến trước mặt Y Hải Đào.

– Tiểu Sở, mau đến gặp Chủ tịch.

Sở Thiên Thư hết hồn, liền nói:

– Chào Chủ tịch à!

Y Hải Đào bắt tay Sở Thiên Thư, nhiệt tình nói:

– Đồng chí Sở, cậu vất vả rồi!

Sở Thiên Thư thầm vui mừng, không ngờ trong hoàn cảnh này lại có cơ hội gặp mặt bắt tay với Phó chủ tịch thường vụ, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không ổn,không thể biểu hiện vui mừng, Hoàng Như Sơn, Giản Nhược Minh và lãnh đạo mặc cảnh phục đều có mặt, có công lao cũng nên là của họ.

Nhất định không được vui nhất thời mà làm nhiều lãnh đạo không vui, sau này phải khổ cả đời.

Sở Thiên Thư trầm ngâm một chút, làm ra bộ dạng vừa mừng vừa lo vì được người khác khen ngợi, nói:

– Chủ tịch… tôi … nếu không có sự giúp sức của cơ quan công an, vẫn không biết…sẽ như thế nào. Hơn nữa, nếu không phải chủ nhiệm Hoàng đến trước tiến hành các biện pháp, chủ nhiệm Giản đã có những xử lý cụ thể, tôi…cũng không biết nên làm thế nào…

Y Hải Đào cười ha ha mà nói:

– Rất tốt, chàng trai, làm rất tốt!

Vương Thiếu Lỗi đứng một bên thấy biểu hiện của Sở Thiên Thư, trong lòng cảm thấy có thiện cảm hơn nhiều, xem ra người này quả không phải tầm thường, nhận được lời biểu dương của lãnh đạo cấp cao, không có vẻ đắc ý kể công kiêu căng, biết tiến lui, rất biết đoán suy nghĩ của lãnh đạo, người này rất đáng để kết giao.

Sự việc đã xử lý xong, Y Hải Đào và mọi người bắt tay nhau tạm biệt, Sở Thiên Thư đứng sau Hoàng Như Sơn, Giản Nhược Minh, Hách Kiến Thành, mắt nhìn tiễn Y Hải Đào và Vương Thiếu Lỗi lên xe.

Xe của Chủ tịch vừa rời khỏi, một chiếc xe phỏng vấn của đài truyền hình cũng đã chạy đến.

Sở Thiên Thư chợt nhớ ra, khi qua đây nhìn thấy dáng người hình như đã từng gặp qua, có lẽ là Hướng Vãn Tình phóng viên của đài truyền hình Thanh Nguyên.

Về đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thì cũng đã đến lúc tan ca trưa.

Hoàng Như Sơn kêu nhóm người Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư đi nhà ăn ăn cơm, nói đừng để ảnh hưởng đến quan chủ nhiệm nghỉ ngơi, chiều rồi hãy báo cáo cụ thể, bản thân lại quay người đến văn phòng của Quan Hạo Vũ, hào hứng mà khoe thành tích với ông ta.

Hoàng Như Sơn sử dụng phương thức khổ trước sướng sau, miêu tả lại một lượt sự vô năng của các lãnh đạo nhà máy Nghi Biểu, làm nổi bật sự tích anh hùng dẫn người cướp biểu ngữ của gã, mới mô tả sơ lược sau khi Giản Nhược Minh vả Sở Thiên Thư đến hiện trường thì đám đông giải tán, đường khơi thông, nghiễm nhiên cho mình là công thần giải quyết cảnh nguy.

Thứ mà Quan Hạo Vũ quan tâm hơn đó là:

– Phó chủ tịch Đường và Phó chủ tịch Y có thái độ thế nào?

– Sau khi Phó chủ tịch Y đến, Phó chủ tịch Đường có việc phải đi trước.

Hoàng Như Sơn thêm mắm thêm muối:

– Phó Chủ tịch thành phố Y biểu dương bọn em, nói coi trọng lãnh đạo của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, những đồng chí được phái đến đều có năng lực xử trí khẩn cấp rất tốt.

Quan Hạo Vũ biết rõ trong lòng về việc khoe thành tích của Hoàng Như Sơn, nhất định là ông ta có nói thêm bớt vào sự thật.

Nếu không phải Hoàng Như Sơn bất lực xử trí, Đường Dật Phu chống đỡ không nổi, sao có thể yêu cầu Uỷ ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước phái thêm người, trong thành phố sao lại để Y Hải Đào ra mặt, điều có thể dễ thấy là tình hình được ổn định là sau khi Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư đến hiện trường.

– Vậy à?

Quan Hạo Vũ thở phào một hơi, lại hỏi:

– Lão Hoàng, biểu hiện của Sở Thiên Thư như thế nào?

– Biểu hiện cũng rất cừ, giỏi hơn nhiều so với Tề Đại Quang.

Hoàng Như Sơn không biết dụng ý hỏi của Quan Hạo Vũ, thuận miệng khẳng định, cũng nhân lúc trước mặt Quan Hạo Vũ tuôn ra sự bất mãn với Tề Đại Quang.

– Lão Hoàng, tôi và anh thống nhất, trước khi cử Giản Nhược Minh và hắn đi, Âu Dương Mỹ Mỹ đã công khai đề nghị, nếu có thể làm ổn định cảnh náo loạn của công nhân viên chức nghỉ việc thì phải cho hắn ngồi vào chức phó phòng. Cho nên tôi muốn nghe ý trước của anh trước, xem có phải thực hiện lời hứa không?

– Việc này…

Hoàng Như Sơn có chút biết rõ được ý đồ cùa Quan Hạo Vũ, không biết nên trả lời sao mới được, nếu ủng hộ thực hiện lời hứa, vậy có nghĩa là phủ nhận công lao của mình. Nghĩ đến đây, y chần chờ, lại nói:

– Cá nhân tôi cảm thấy, điều này có chút không phù hợp với nguyên tắc bổ nhiệm cán bộ?

Quan Hạo Vũ gật đầu rồi lại gọi Âu Dương Mỹ Mỹ đang ăn cơm đến văn phòng.

Hoàng Như Sơn nói ra ý kiến, Âu Dương Mỹ Mỹ lập tức bày tỏ:

– Tôi đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Hoàng, xử lý việc lớn này là thể hiện trí tuệ tập thể, Sở Thiên Thư và Giản Nhược Minh chẳng qua làm một vài công việc trong đó, không thể đều là công lao của họ. Tôi cũng là thuận miệng nói như vậy, sao có thể cho là thật?

Nói mà không làm, Âu Dương Mỹ Mỹ không hề đỏ mặt.

Quan Hạo Vũ đã có quyết định.

Dù sao là lời hứa bí mật, chứ không phải nghị quyết được chấp thuận trên cuộc họp đảng tổ, cho dù là Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư có nghĩ gì, cùng lắm chỉ có thể là lời kiến nghị thuận miệng trong lúc khẩn cấp của Âu Dương Mỹ Mỹ, không xem là thật.

Đầu giờ chiều, Hoàng Như Sơn liền gọi Giản Nhược Minh, cùng nhau đến văn phòng của Quan Hạo Vũ chính thức báo cáo.

Hoàng Như Sơn nói trước, nhấn mạnh việc đến hiện trường của lãnh đạo Uỷ ban Nhân dân thành phố, quyết định đúng đắn của Quan Hạo Vũ, sự phối hợp chặt chẽ của bộ công an, cuối cùng mới nhắc đến việc Tề Đại Quang dũng cảm mà bị thương, việc đối thoại và hiểu nhau của Diệp Bình và Sở Thiên Thư với công nhân viên chức nghỉ việc, hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ xử trí nguy cơ, nhận được lời khen của lãnh đạo trong thành phố.

Báo cáo của Hoàng Như Sơn đã hoàn toàn làm giảm bớt vai trò lớn của Sở Thiên Thư, trở thành kiểu công của một người ai ai cũng đều tốt.

Giản Nhược Minh không thể gạt bỏ công lao của đám người Hoàng Như Sơn trong lời nói bổ sung của mình, nhưng vẫn xem trọng việc Sở Thiên Thư đã làm là một mình thâm nhập vào trong đám công nhân viên chức nghỉ việc, hoá giải mâu thuẫn, giải tán đám đông, khẳng định đầy đủ ý thức cục diện chung và biểu hiện năng lực giải quyết việc khẩn cấp của hắn, đồng thời cũng gợi ý Sở Thiên Thư có năng lực một mình đảm đương.

Quan Hạo Vũ ngồi trên ghế, dĩ nhiên nghe hiểu hàm ý của Giản Nhược Minh, nhưng mà, ông ta ngoài việc biểu dương tất cả mọi người đang có mặt ở đây, còn thể hiện sự an ủi thân thiết đối với Tề Đại Quang, không hề đề cập đến lời hứa với Sở Thiên Thư.

Về cách làm lật lọng của Quan Hạo Vũ, Giản Nhược Minh trong lòng rất bất mãn nhưng không thể giải tỏa. Khi cô đang muốn tiếp tục tranh luận thì điện thoại trên bàn của Quan Hạo Vũ vang lên.

Hoàng Như Sơn rất hiểu ý, liền vội đứng dậy chào tạm biệt.

Giản Nhược Minh cũng đành phải đứng lên, nhẹ nhàng bước đi ra sau Hoàng Như Sơn.

Cuộc gọi đến là của Vương Thiếu Lỗi thư ký của Y Hải Đào, anh ta truyền đạt sự khẳng định của Phó Chủ tịch Y Hải Đào đối với công tác của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, biểu dương những đồng chí tham gia giải quyết cảnh nguy, đồng thời chỉ thị Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước phải coi trọng việc xem xét phương án thay đổi chế độ của nhà máy Nghi Biểu, bảo đảm quyền lợi của công nhân viên chức nghỉ việc một cách thiết thực.

Trong điện thoại Quan Hạo Vũ nhờ Vương Thiếu Lỗi chuyển lòng biết ơn đối với sự quan tâm và ủng hộ của Phó Chủ tịch đối với công tác của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Vương Thiếu Lỗi một lần nữa nhấn mạnh sự coi trọng của Y Hải Đào đối với công tác thay đổi chế độ của nhà máy Nghi Biểu, nhắc nhở Quan Hạo Vũ phải xử lý thỏa đáng vấn đế bố trí ổn định cho công nhân viên mất việc, đề phòng bùng phát lại mâu thuẫn và xung đột.

Quan Hạo Vũ bày tỏ thái độ kiên quyết chấp hành chỉ thị của Phó Chủ tịch, xin lãnh đạo yên tâm.

Cuối cùng, Vương Thiếu Lỗi như là vô ý tiết lộ cho Quan Hạo Vũ một tin tức, anh ta nói, Phó Chủ tịch Y từng nhắc đến biểu hiện tại hiện trường của đồng chí Sở Thiên Thư đặc biệt xuất sắc, đồng chí trẻ tuổi như thế cần phải được bồi dưỡng tốt.

Sau khi tiếp xong điện thoại, Quan Hạo Vũ bắt đầu trầm tư suy nghĩ, có hai thắc mắc bỗng hiện ra trước mặt ông ta.

Bí thư Thành ủy Quách Tử Xuân đã truyền ra thông tin thăng chức, Chủ tịch Chu Mẫn Văn tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy dường như cục diện đã định, trên quan trường thành phố Thanh Nguyên có không ít người đều nhìn ra, Y Hải Đào và Đường Dật Phu đang âm thầm tranh giành chức Chủ tịch.

Theo lý luận mà nói, Y Hải Đào thân là Phó Chủ tịch thường vụ chiếm phần thắng nhiều hơn, nhưng nghe đồn người của Đường Dật Phu trong tỉnh tương đối mạnh, đều là từ Phó Chủ tịch thăng lên Chủ tịch, Đường Dật Phu sau này ngồi lên cũng không xem là đặc cách hay vượt cấp.

Đối với cách giải quyết vấn đề thay đổi chế độ nhà máy Nghi Biểu, lập trường của hai vị lãnh đạo hoàn toàn không giống nhau, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước được xem là cơ quan xử lý công việc cụ thể, bị kẹt ở giữa rất khó làm.

Ngoài ra, Sở Thiên Thư chẳng qua là một cán bộ bình thường trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, lại nhận được sự ưu ái của Phó Chủ tịch, chuyện này sao chưa từng nghe Hoàng Như Sơn nhắc đến? Trong chuyện này chắc có điều bí mật gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.