Đàm Ngọc Phân vội lau nước mắt cho Trương Doanh Doanh, oán giận nói:
– Trương Vĩ, anh xem anh kìa, làm con sợ rồi.
Trương Vĩ ôm đầu, không nói nữa.
Sở Thiên Thư cẩn thận giải thích:
– Anh Vĩ, em quả thật không có ý đó, anh và chị dâu chăm sóc em như vậy, em muốn tiếp tục ở đây nữa.
Trương Vĩ ấp úng nói:
– Haizz, Tiểu Sở, không phải anh muốn đuổi cậu đi mà bản thân bọn anh cũng không thể ở đây nữa.
– Hả?
Đàm Ngọc Phân đang ôm Trương Doanh Doanh trợn mắt nhìn Trương Vĩ.
– Trương Vĩ, sao lại thế này?
Trương Vĩ nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
– Khu xóm này của chúng ta cũng bị đem đi bán rồi.
Đàm Ngọc Phân lớn tiếng nói:
– Vậy mọi người phải ở đâu đây?
– Em nhỏ tiếng chút.
Trương Vĩ trừng mắt nhìn Đàm Ngọc Phân
– Anh cũng là nghe nói thôi, đừng để mọi người nghe thấy.
Ở trong sân, có vài gia đình cũng đang ngồi đó ăn cơm, tiếng nói của Trương Vĩ khá lớn nên mọi người đều nhìn qua.
Đàm Ngọc Phân kéo kéo ghế, tiến đến trước mặt Trương Vĩ hỏi:
– Anh nghe được từ đâu?
Trương Vĩ nói:
– Ngày hôm qua có xuống dưới nhà máy, trong nhà máy các lãnh đạo đang họp, anh nghe Ngô tổng nói.
– Ngô tổng nào?
– Chính là vị tổng kiến trúc sư trước đó, người mà đeo mắt kính, vừa cao vừa gầy.
– Ừ, ông ta nói như thế nào?
– Lãnh đạo nhà máy họp vào ngày hôm qua, bí thư Quách và trưởng xưởng Lưu thông báo kế hoạch bán lại nhà máy, Ngô tổng phản đối liền bị phê bình, sau khi đi ra anh thấy sắc mặt của ông ta không tốt liền hỏi thăm vài câu, ông ta liền nói với anh.
– Vậy như thế nào lại đem khu xóm này bán luôn vậy?
– Chỗ này của chúng ta chỉ là kí túc xá đơn giản, chỉ mang tính tạm thời, không phải nhà ở lâu dài, không có quyền sở hữu, cũng không có đăng ký, là xây tạm trên miếng đất của nhà máy cho nên cần dỡ bỏ cùng một lúc.
Đàm Ngọc Phân kìm không nổi, lại kêu lên:
– Vậy có còn muốn cho chúng ta con đường sống không?
Mấy người Đại Hồ và ông Vạn nghe thấy bên này có tiếng ồn ào, tưởng rằng cãi nhau, bưng bát cơm chạy tới khuyên nhủ:
– Trương Vĩ, Tiểu Đàm, làm sao vậy? Cãi nhau à?
Đàm Ngọc Phân bất chấp lớn tiếng nói:
– Đại Hồ, ông Vạn, những ngày tháng này chắc không sống tiếp được nữa mất.
– Haha, Tiểu Đàm, vẫn đang sống tốt mà, sao lại không thể sống tiếp nữa?
Đại Hồ cười ha ha đi tới, nói:
– Nhà ai mà chả có cãi vã vài câu, nhưng đừng động một chút liền nói không thể tiếp tục được nữa.
– Ôi, chị Hồ, nhà máy muốn đem khu xóm của chúng ta bán đi, chị nói đi, làm sao có thể sống tiếp những ngày tháng tiếp theo đây.
Đàm Ngọc Phân nói xong, kéo Trương Doanh Doanh bước vào phòng.
– Đại Hồ, ông Vạn, tức giận cũng không được gì đâu.
– Trương Vĩ, vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?
– Tôi cũng không có cách nào.
Trương Vĩ lại thở dài, quay đầu nhìn Sở Thiên Thư:
– Tiểu Sở, cậu là cán bộ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, cậu nói xem, chúng tôi nên làm thế nào đây?
Đại Hồ và ông Vạn đều nhìn Sở Thiên Thư với vẻ tội nghiệp.
Các lãnh đạo ở tuốt bên trên, hiểu không thấu khó khăn của những công nhân viên chức bị thất nghiệp, nghe không thấy tiếng lòng của bọn họ, người bị xem thường như Sở Thiên Thư thì có biện pháp gì tốt cơ chứ?
– Phương án thay đổi chế độ nhà máy dụng cụ đã được báo cáo lên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, một khi được xem xét thông qua, chỉ sợ cũng khó có thể sửa lại.
Sở Thiên Thư ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
– Trương Vĩ, chuyện này không chỉ liên quan đến mười mấy nhà trong xóm, mà còn liên quan đến lợi ích của mấy ngàn nhân viên nhà máy dụng cụ, em nghĩ các anh nên đi thương lượng một chút với Ngô tổng, nghĩ cách phản ánh ý kiến của mọi người lên trên.
Những nhân viên thất nghiệp cần phản ánh ý kiến lên trên, ngoại trừ “khiếu nại” còn có cách gì nữa đâu?
Trương Vĩ và đại Hồ, ông Vạn trao đổi ánh mắt, như là hiểu ra cái gì đó, đột nhiên đứng lên, nói:
– Đi, chúng ta đi tìm Ngô tổng.
Sau khi Trương Vĩ và bọn họ đi rồi, Sở Thiên Thư trở lại trong phòng, lục hết tất cả tiền ra, được hơn ba ngàn đồng, lại lấy ra thẻ lương,tính toán một chút, gộp lại đại khái có chừng hai mươi ngàn đồng, liền tử tế mặc quần áo vào, chào Đàm Ngọc Phân một cái, trực tiếp đi bệnh viện nhân dân số một của thành phố.
Trên đường đi, Sở Thiên Thư gửi cho Trịnh Tiểu Mẫn tin nhắn, biết được cô đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ của cô, liền kêu cô đợi ở quầy thu phí.
Tới bệnh viện, Trịnh Tiểu Mẫn đang chờ ở quầy thu phí, Sở Thiên Thư từ trong tay cô cầm lấy hóa đơn tiền nợ, trực tiếp đến chỗ cửa sổ,đem tiền trong thẻ lương toàn bộ gửi vào tài khoản của bệnh viện, sau khi làm xong thủ tục, Sở Thiên Thư lại đem ba ngàn đồng tiền mặt giao vào trong tay của Trịnh Tiểu Mẫn, thấp giọng nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]