Ninh Hinh không để ý tới Vệ Thế Kiệt, đi tới nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt làm bộ mặt quái dị với Sở Thiên Thư, vội vàng đi theo sát.
Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Vệ Thế Kiệt và Ninh Hinh tới ngẩn người, một cô gái áo trắng chạy tới, chỉ vào Sở Thiên Thư thét to:
– Anh Bảo, chính là hắn!
Một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cạnh cô gái ấy, vừa nhìn là biết bạn trai của cô ta, hắn ngậm một cây tăm trong miệng,hỏi:
– Người anh em, chuyện gì vậy?
Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái áo trắng lúc mới vào đụng trúng, vội vàng đứng lên nói:
– Rất xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cô ấy, thật sự xin lỗi.
Anh Bảo lại không buông tha, nói:
– Mày làm váy của cô ấy ướt rồi, nói một tiếng xin lỗi là được sao?
Trong ngọn đèn lờ mờ, Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn váy của cô gái áo trắng, bị anh Bảo lay một cái, mắng:
– Mẹ mày, nhìn đi đâu đó?
Sở Thiên Thư không để ý, cười nói:
– Tôi nhìn xem váy bị như thế nào rồi?
Anh Bảo trừng mắt nhìn hắn:
– Mẹ nó! Mày đã làm ướt váy của người ta, giờ còn rất đắc ý đúng không?
Sở Thiên Thư nghển cổ lên nói:
– Có chuyện gì từ từ nói, đừng có hùng hùng hổ hổ như vậy được không?
Anh Bảo trở mặt nói:
– Móa, chửi mày là nhẹ đấy, mày còn không ngoan ngoãn thì bố sẽ đánh mày đấy.
Cô gái áo trắng giật giật anh Bảo một cái, nháy mắt với y.
Anh Bảo quay đầu lại hỏi cô gái áo trắng bên cạnh:
– Kiều Kiều, anh nghe theo em, em muốn như thế nào?
Kiều Kiều nói:
– Anh Bảo, váy này của em là của anh Sảng mua cho em, hơn hai ngàn lận.
Anh Bảo nói với Sở Thiên Thư:
– Nghe thấy chưa, váy của người ta là do bạn trai vừa mới mua cho hôm nay, hơn hai ngàn lận, một tiếng xin lỗi của mày đáng giá hai ngàn không?
Sở Thiên Thư không muốn lớn chuyện, bèn nói:
– Người anh em, vậy anh muốn như thế nào?
– Việc này là lỗi của mày, mày nói phải như thế nào đây?
– Việc này là lỗi của tôi, để vừa lòng vị tiểu thư này, vậy thì để chính cô ấy tự nói vậy.
– Tiểu thư? Mày gọi loạn cái gì vậy hả? Cô ấy không phải tiểu thư.
– Oh, vậy Kiều Kiều
– Kiều Kiều là để mày gọi sao?
Kiều Kiều vừa nãy vẫn luôn cúi đầu chỉnh lại cái váy, lúc này lại hét lớn lên:
– Á aaaa, sao lại một mảng lớn như vậy, làm sao đây, làm sao đây?
Sở Thiên Thư lúc này mới nhìn rõ, váy của cô gái áo trắng này có một vết lớn rượu đỏ, bèn nói:
– Cô đừng gấp, vừa rồi đụng trúng cô là lỗi của tôi, nhưng mà, lúc tôi đụng trúng cô, cô không có cầm ly rượu mà, cô nói đi, muốn bồi thường như thế nào, tôi chịu, ai bảo tôi đụng trúng cô.
Thấy Sở Thiên Thư chịu nhận lỗi, anh Bảo lập tức nói:
– Tốt lắm, vậy cậu bồi thường ba ngàn đi.
Sở Thiên Thư bất mãn nói:
– Ba ngàn? Lúc nãy nói là hai ngàn hơn, sao lại đột nhiên biến thành ba ngàn?
Anh Bảo kêu lên:
– Aizzz, người anh em, mày không phục à? Hay là không có tiền?
Sở Thiên Thư nói:
– Tiền thì tôi có nhưng tôi vẫn muốn nói rằng ba ngàn thật sự hơi quá đáng.
Anh Bảo nói:
– Người anh em, nghe ý của mày thì hình như oan uổng lắm?
– Cũng không phải là oan uổng gì.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Đụng phải quần áo một tý mà đòi ba ngàn, sao mà đắt thế?
Anh Bảo vừa nghe, thấy những lời này không đúng lắm, mắng:
– Con mẹ mày có ý gì hả?
Lại nghe trong miệng tên này toát ra những lời tục tĩu, Sở Thiên Thư cũng có chút tức giận, đã nói:
– Mày muốn là ý gì thì là ý đó.
– Mày đúng là thèm đòn mà. Người anh em, con mẹ mày vừa tiến vào, ánh mắt đã láo liên rồi, các ông đây đã sớm nhìn mày không vừa mắt, mày còn không phục à? Không bắt mày bồi thường tổn thất về mặt tinh thần đã là khách khí với mày lắm rồi.
Sở Thiên Thư cũng không khách khí nữa:
– Anh bạn, náo loạn nửa ngày trời, các anh chính là muốn bịp người à?
Anh Bảo cười lạnh nói:
– Bịp người? Mày tính là cái thá gì, ông đây bịp mày, nói dễ nghe một chút, đó là coi trọng mày đó.
Sở Thiên Thư có chút nổi nóng:
– Này, anh bạn, cái miệng sạch sẽ chút đi.
– Ha ha.
Anh Bảo hướng Kiều Kiều bên cạnh hé miệng, cười hì hì hỏi:
– Kiều Kiều, em xem giúp anh, miệng anh có sạch sẽ không?
– Nhanh đền tiền, ông mày không có thời gian lắm lời với mày đây, bên kia còn mấy thằng bạn đang đợi.
Lời nay tương đương với uy hiếp Sở Thiên Thư rằng bọn chúng còn có đồng bọn.
Không ngờ Sở Thiên Thư căn bản không chịu lép vế, nói:
– Tụi bây đã muốn bịp người, vậy tao cũng muốn nói lý với chúng mày, tụi bây dựa vào cái gì nói váy của cô ta là do tao va phải làm bẩn?
Lúc này, một mình Ninh Hinh đã trở lại.
Vệ Thế Kiệt nói là cùng Ninh Hinh vào nhà vệ sinh, hóa ra chính bản thân hắn cũng không chịu nổi, Ninh Hinh vừa mới đi vào, cậu ta đã ghé vào bồn rửa mặt nôn ra xối xả.
– Chuyện gì vậy?
Ninh Hinh tiến về trước, hỏi Sở Thiên Thư.
– Wow, thật là một cô bé xinh đẹp.
Anh Bảo hưng phấn mà hô lên.
Ninh Hinh nhíu mày, không để ý đến sự vô vị của anh Bảo, lại hỏi Kiều Kiều:
– Mấy người làm gì vậy?
Kiều Kiều trừng mắt nói:
– Bạn của cô làm váy của tôi bị bẩn, tôi muốn hắn bồi thường.
Anh Bảo quả thực đầu muốn bóc khói, y thấy Ninh Hinh giống như một búp bê, tưởng cô dễ ăn hiếp, vốn định hù dọa, không nghĩ tới Ninh Hinh căn bản không coi y ra gì, y lại chường mặt tới trước mặt Ninh Hinh, hổn hển tức giận nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]