Chương trước
Chương sau
Bạch Thiên Không khẽ tái mặt. Anh ta gập quạt lại.
“Cậu Tần, tình cảnh hiện tại của cậu như thế nào thì chắc cậu rõ hơn tôi. Giờ chúng tôi đồng ý giúp cậu, cơ hội không có nhiều đâu. Một khi bỏ qua thì không có nữa”.
Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Một mình tôi đủ để tiêu diệt Mãnh Hổ Môn rồi”.
Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng.
Phải thừa nhận rằng những màn thể hiện trước đó của Tần Cao Văn khiến người khác kinh ngạc. Dựa vào thực lực của bản thân mà có thể đánh bại được ba cao thủ vương cấp, chỉ riêng tu vi của anh đã đủ để người khác cảm thấy thất kinh.
Nhưng Mãnh Hổ Môn thì khác. Cao thủ cấp võ vương của họ ít nhất cùng có vài trăm người.
Hơn nữa hiện tại tổ chức Long Đằng còn đang có ý định liên thủ với Mãnh Hổ Môn để đối phó với Tần Cao Văn. Với tình huống như vậy, chỉ có Huyền Vũ Môn mới có thể giúp được anh thôi.
Nếu không lúc này Tần Cao Văn chẳng có gì, thực lực cũng không đủ mạnh để đối đầu với họ. Họ sẽ nghiền anh thịt nát xương tan mất. E rằng Tần Cao Văn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bạch Thiên Không lại nói: “Tôi biết cậu Tần rất lợi hại nhưng cao thủ của Mãnh Hổ Môn đông như kiến. Cao thủ cấp bậc võ vương cũng chẳng là gì”.
Anh ta đang cảnh cáo Tần Cao Văn, đừng tưởng có thể đánh bại được vài cao thủ cấp võ vương mà có thể ngông cuồng, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Cách làm đó của anh chỉ tự mình diệt mình mà thôi.
“Không sao, tôi biết chừng mực”.
Tần Cao Văn vẫn kiên định với quyết định mình đưa ra.
“Cậu Tần, cơ hội tôi đã trao cho cậu rồi, cậu không biết trân trọng thì tới khi đó đừng trách chúng tôi khoanh tay đứng nhìn đấy”.
Tần Cao Văn chỉ tay về phía cửa: “Đi chậm nhé, khỏi tiễn”.
Hừ!
Bạch Thiên Không lạnh lùng hừ giọng và phất tay áo bỏ đi.
Địa vị của anh ta trong Huyền Vũ Môn tương đối cao, không biết có bao nhiêu người từng cầu xin anh ta gia nhập Huyền Vũ Môn.
Trong mắt nhiều người, Huyền Vũ Môn xếp vị trí cuối cùng trong ba tổ chức nhưng những người thực sự hiểu biết thì sẽ thấy tình hình thực tế không phải như vậy.
Những năm qua Huyền Vũ Môn luôn âm thầm phát triển, hơn nữa không hề thể hiện ra bên ngoài như Mãnh Hổ Môn.
Thực lực chiến đấu của Huyền Vũ Môn không hề yếu.
Giờ đây Huyền Vũ Môn đích thân tới lôi kéo Tần Cao Văn, vậy mà cái thứ không biết điều này lại từ chối.
Tần Cao Văn còn không hề biết rằng anh đã vô tình gây ra mâu thuẫn giữa mình và Bạch Thiên Không.
Hơn nữa còn là mâu thuẫn không thể điều tiết.

“Anh ta không đồng ý sao?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn cảm thấy hơi bất ngờ.
Sau khi nghe Bạch Thiên Không thuật lại mọi chuyện, anh ta cười lạnh lùng: “Gã này đúng y như lời đồn”.
Trước đó môn chủ Huyền Vũ Môn đã nghe không ít lời đồn về Tần Cao Văn. Nghe nói người này ngông cuồng, ra tay quyết đoán và tàn nhẫn.
Ban đầu môn chủ Huyền Vũ Môn không tin. Nhưng giờ xem ra đúng là như vậy.
Tần Cao Văn cũng to gan gớm.
“Anh có suy nghĩ gì về vấn đề này?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn nói với Bạch Thiên Không.
Bạch Thiên Không trả lời: “Đây chỉ là một kẻ mang danh hão, khó có thể làm được việc lớn. Tôi đảm bảo chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.
“Hầy!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn thở dài: “Vốn tưởng còn sử dụng được anh ta cho Huyền Vũ Môn, giờ xem ra không có cơ hội rồi”.
“Môn chủ”
Bạch Thiên Không lên tiếng: “Tôi cảm thấy anh nên thấy vui vì điều đó. Vì nếu cậu ta thật sự gia nhập Huyền Vũ Môn, ngoài việc gây họa ra, e rằng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều”.
Lúc này Bạch Thiên Không đã tỏ ra khinh thường Tần Cao Văn.
Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn đã trở kẻ không biết núi Thái Sơn là gì. Là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.
Môn chủ thản nhiên trả lời: “Sau này đừng có nhắc tới người này trước mặt tôi nữa”.
“Vâng!”

Mãnh Hổ Môn.
“Môn chủ, có người ở ngoài tìm môn chủ”.
Báo Đen – thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn nói với môn chủ.
Môn chủ đáp lại: “Là ai vậy, có việc gì không?"
“Nghe nói là bố của Vương Thuyền Quyên”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười lạnh lùng: “Cái tên chết dẫm đó không phải tới đòi ông đây thả con gái của ông ta ra đấy chứ. Nếu là như vậy thì khuyên ông ta nên sớm từ bỏ ý định đi, ông đây không nương tay đâu”.
“Hình như không phải. Ông ta tới tìm môn chủ nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Còn nói cái gì mà muốn làm ăn với môn chủ”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn khẽ chau mày.
“Làm ăn với tôi sao?”
Môn chủ Mãnh Hổ Môn tò mò hỏi: “Làm ăn gì?”
“Tôi cũng không rõ, môn chủ ra ngoài xem thế nào”.
Đợi khi môn chủ đi tới phòng khách thì thấy chủ tịch Vương hào hứng chạy tới.
Vẻ mệt mỏi trước đó của ông ta biến mất, thay vào đó là sự hào hứng.
“Ông Vương tới tìm tôi có việc gì không?"
Chủ tịch Vương lên tiếng: “Môn chủ đại nhân, môn chủ có thể đồng ý với ông già này một chuyện được không?"
Khi nói chuyện, thái độ của ông ta vô cùng khúm núm.
“Chuyện gì?”
Môn chủ nhìn chủ tịch Vương với vẻ tò mò.
Chủ tịch Vương trả lời: “Nghe nói môn chủ đã cho người bắt Vương Thuyền Quyên rồi!”
“Muốn tôi thả con gái của ông? Tôi nói ông biết, không thể”.
Môn chủ kiên quyết từ chối yêu cầu mà chủ tịch Vương đề ra.
Chủ tịch Vương vội vàng nói: “Môn chủ hiểu lầm rồi. Con bé đó sớm đã không phải là con gái của tôi nữa rồi. Tôi và nó đã không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện khác”.
Hai bên nhìn nhau. Môn chủ tỏ ra nghi ngờ.
Chủ tịch Vương định làm gì đây?
“Vậy ông nói xem!”
Chủ tịch Vương đưa cho môn chủ một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này có năm mươi triệu tệ, là chút thành ý nhỏ mọn của tôi".
Môn chủ Mãnh Hổ Môn không hề nhận lấy.
“Ông nói điều kiện ra trước đi, để tôi cân nhắc xem có nhận số tiền này hay không”.
Chủ tịch Vương trả lời: “Môn chủ chỉ muốn lấy lại cuốn sách từ Tần Cao Văn, vậy thì có thể giao lại Tần Cao Văn cho tôi không?”
“Tại sao?”
Môn chủ nhìn chủ tịch Vương và hỏi với vẻ tò mò.
Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm, tức giận nói.
“Tôi rất hận Tần Cao Văn”.
Ông ta nghiến răng, gằn ra từng chữ: “Đến nằm mơ tôi cũng muốn băm xương nghiền thịt thằng đó ra”.
“Nhưng tôi không có bản lĩnh đến vậy. Mãnh Hổ Môn thì khác, chắc chắn nó sẽ bị mọi người đánh bại dễ dàng. Tôi chỉ hi vọng tới khi đó mọi người đừng giết thằng đó mà rút hết gân nó rồi giao cho tôi có được không?”
Môn chủ không hề trả lời.
Suy nghĩ một lúc, môn chủ Mãnh Hổ Môn đáp lại: “Yêu cầu của ông không phải là không thể đáp ứng, chỉ là tiền hơi ít”.
Chủ tịch Vương lấy ra một tấm thẻ khác.
“Tôi đồng ý tăng gấp đôi!”
Đối với chủ tịch Vương mà nói, chỉ cần đích thân ông ta có thể trả thù Tần Cao Văn để rửa hận thì dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền ông ta thấy cũng đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.