“Có thể nào khắc họa lại hình ảnh của kẻ đó không? Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Công Tôn Thiên Hạ: “Có thể ạ” Thái độ của anh ta vô cùng kiên định. “Được, vậy làm xong thì cậu có thể đi chết được rồi”. Bạch Thiên Không sớm biết sẽ có kết cục như vậy, anh ta không hề bao biện, chỉ lẳng lặng gật đầu. Sau đó Bạch Thiên Không trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Hơn một giờ đồng hồ sau anh ta bước ra. Bức họa trong tay chính là hình dạng của Tần Cao Văn. Trông bức hình sống động y như ảnh thật. Cầm bức họa trong tay, Công Tôn Thiên Hạ im lặng một hồi lâu. Sau đó ông ta nói tiếp: “Thật không ngờ tên này còn có tài vẽ vời nữa”. “Cảm ơn môn chủ đã khen ngợi”. Bốp. Nói xong, ông ta tát bôm bốp vào mặt đối phương khiến cho anh ta bay bật ra sau. Sau đó ông ta đi tới trước mặt và giẫm mạnh lên ngực Bạch Thiên Không. “Thấy ông giống đang khen ngợi sao?” Công Tôn Thiên Hạ cười lạnh lùng: “Đầu cậu có phải bị úng nước rồi không, nên mới không hiểu ý tôi nói gì. Giờ có nằm mơ tôi cũng muốn đập chết cậu, lại còn khen à!” “Môn chủ tôi…” Ông xách cổ đối phương, kéo lê và vứt qua bức tường bên cạnh như vứt rác. Bạch Thiên Không đập mạnh vào tường, ngất lịm. Sau đó ông ta gọi mấy tên thuộc hạ tới. “Đại ca có gì dặn dò ạ?” Một gã đàn ông lực lưỡng hỏi Công Tôn Thiên Hạ. Công Tôn Thiên Hạ trả lời: “Đưa thằng này ra ngoài, chặt đầu rõ chưa? Làm sạch sẽ chút”. “Đã rõ, đại ca”. Công Tôn Thiên Hạ không biết rằng khi ông ta nói ra câu đó thì đối phương bỗng nở nụ cười lạnh lùng. Một lúc sau, Bạch Thiên Không bị đưa ra ngoài. … Bên dưới là một bờ vực thẳm hun hút. Dù là thứ gì vứt xuống thì cũng nát bét.. .Huống hồ là một con người như Bạch Thiên Không. “Cứ thế này mà giết nó thì đúng là hời cho nó quá”. Tên mập nhìn Bạch Thiên Không và nói. Tên khác nghe thấy vậy thì cảm thấy tò mò. Nói như tên mập thì bọn họ nên xử lý Bạch Thiên Không thế nào đây? “Ý của mày là…” Tên mập thản nhiên nói: “Nói gã này là tội nhân thiên cổ của Mãnh Hổ Môn thì cũng không ngoa!” Tên kia không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu. Vì sự thật đúng là như thế. Hành động của đối phương đã tấn công một đòn chí mạng vào Mãnh Hổ Môn, tuyệt đối không thể bỏ qua được. “Vậy ý của mày là…” Tên mập trả lời: “Chúng ta chặt đầu nó trước rồi vứt xát nó đi để nó vĩnh viễn không thể hồi sinh. Mày thấy thế nào?” Tên kia nở nụ cười lạnh. “Cách này được đấy! Tên mập nhổ nước bọt lên bàn tay. “Để ông ra tay”. Tên mập giơ cao cây rìu trên tay lên và đi về phía Bạch Thiên Không. Hắn nhắm thẳng vào cổ Bạch Thiên Không. Khi chiếc rìu sắp giáng xuống thì có một giọng nói từ trong bóng tối vọng lại. “Có giỏi thì cứ thử xem”. Giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến hai tên kia nghe mà thấy sợ. Bọn chúng dừng tay, đồng loạt quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông khôi ngô từ trong bóng tối đi ra. “Mày là thằng nào?” Tên mập cảm thấy rất bất mãn với tên khốn này, vì nó dám ngăn cản người của Mãnh Hổ Môn hành sự. Nó chán sống rồi chắc. Người thanh niên trả lời; “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người không được làm hại anh ta”. Tên mập lạnh mặt. Cả cái tỉnh này chưa có ai dám nói với chúng như vậy. Tên này là cái thá gì? “Có giỏi thì mày nói lại coi. Có tin tao chặt luôn đầu mày chơi đá bóng không?” Đối diện với sự uy hiếp của tên mập, người thanh niên vô cùng thản nhiên, anh không hề tỏ ra sợ hãi. Người thanh niên chắp tay sau lưng, đi về phía tên mập. Không biết tại sao mà tên mập bỗng cảm nhận được một nguồn áp lực cực lớn khiến hắn khẽ run lên. “Mày…mày định làm gì?” Tên mập cảm thấy bất an. “Đương nhiên là tới cứu người rồi!” “Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng đưa anh ta đi” Vụt! Vũ khí trong tay tên mập nhằm thẳng vào người thanh niên, định giáng xuống đầu anh ta nhưng anh ta nhanh chóng né được. Thế là tên mập chém hụt. Người thanh niên bèn lao lên chụp cổ hắn. “Mày… mày thả tao ra!” Tên mập nhìn người thanh niên trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người phát ra từ người thanh niên này. “Ngại quá, các người phải chết rồi!” Rắc. Một lúc sau, đầu của tên mập ngoẹo qua một bên. Tên còn lại thông minh hơn chút, hắn biết mình không phải là đối thủ của người thanh niên nên nhanh chóng đi tìm cứu viện. Hắn định bỏ chạy thì người thanh niên nói: “Đến cũng đến rồi, hà tất phải vội đi như thế chứ?” Vụt. Soạt. Người thanh niên phóng thẳng con dao vào lưng hắn. Tên này từ từ đổ rầm xuống đất. Sau đó người thanh niên đi tới trước mặt Bạch Thiên Không, vỗ vai anh ta. “Cả hai người đã bị tôi xử lý rồi, không cần giả vờ nữa”. Bạch Thiên Không mở mắt, vội vàng quỳ dưới đất, chắp tay nói: “Tại hạ chào môn chủ”. “Đứng dậy đi!” Bạch Thiên Không trả lời: “Cảm ơn môn chủ”. Người đàn ông này trông vô cùng khôi ngô. Anh ta chắp tay sau lưng hỏi: “Sự việc tiến triển thế nào rồi?” “Thuộc hạ đã làm theo lời dặn của môn chủ, tạo ra một cú sốc đối với Mãnh Hổ Môn, lần này bọn họ bị tổn thất rất nặng nề”. Người thanh niên mở quạt ra khẽ nói: “Vậy anh nói xem, đã gây ra cú sốc như thế nào cho bọn họ?” “Là như thế này môn chủ. Lúc này, thứ quan trọng nhất đối với Mãnh Hổ Môn là cuốn sách đó và tôi đã cố tình làm mất nó rồi”. Hai mắt môn chủ Huyền Vũ sáng rực. “Thật không?” Bạch Thiên Không nói: “Thật một trăm phần trăm, tôi không dám lừa gạt môn chủ”. Sau đó môn chủ Huyền Vũ bật cười. “Được, lần này anh làm tốt lắm. Sau này chọn đường chủ của Đệ Tam Đường sẽ giao cho anh”. Bạch Thiên Không vui mừng. “Cảm ơn môn chủ!” Anh ta gật đầu: “Sau này làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của tôi”. “Môn chủ yên tâm, tôi sẽ khiến môn chủ hài lòng”. “Phải vậy chứ!” Ngay sau đó môn chủ Huyền Vũ rời đi. Bạch Thiên Không cũng theo sát phía sau. Anh ta là nội gián của Huyền Vũ Môn được cài vào Mãnh Hổ Môn được hai năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]