Bầu trời trở nên âm u. Bạch Thiên Không luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì giờ cũng không biết. Nhìn Hoa Sen Tử Vong ở trên bàn, Bạch Thiên Không thầm thở dài. Trong lòng tất cả mọi người, Hoa Sen Tử Vong chính là một tín tưỡng của Mãnh Hổ Môn bọn họ, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ, còn Bạch Thiên Không thì không thể hiểu nổi cái thứ tình cảm khác lạ này. Trong lòng anh ta, nó chỉ là một bông hoa. Căn bản không đại diện cho điều gì cả. Lần này cấp trên thế mà lại cử nhiều cao thủ đỉnh cao đi hộ tống, còn mặc kệ tất cả ở trong môn phái. Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút bất mãn. “Anh Bạch đang nghĩ gì thế?”. Một người đàn ông to cao từ bên ngoài bước vào, cơ thể cao gần hai mét, tay cầm một chiếc búa, mỗi lần bước đi đều khiến mặt đất như rung chuyển, hai mắt như chuông đồng. “Không nghĩ gì cả, mấy hôm nữa là chúng ta có thể hộ tống Hoa Sen Tử Vong đến nơi thành công rồi”. Bạch Thiên Không chậm rãi nói, trong giọng nói mang vẻ lo lắng. Trương Khuê nói lớn: “Nói thật nhé, tôi không hề muốn đưa cái món đồ đó đi, tôi cảm thấy căn bản không cần thiết”. Đối với câu nói của Trương Khuê, Bạch Thiên Không bày tỏ đồng ý. “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhiệm vụ mà phía trên giao, chúng ta không thể không làm”. Trương Khuê nói: “Tôi không thể hiểu nổi, lẽ nào những người anh em chúng ta lại không quan trọng bằng đóa hoa chết tiệt kia sao?”. Trong cả đội ngũ, dường như cũng chỉ có hai người họ là có suy nghĩ giống nhau. Bạch Thiên Không có thể che giấu được cảm xúc thật sự trong lòng, nhưng Trương Khuê thì không, hắn là người thẳng tính, trong lòng có gì nói đấy. Bạch Thiên Không nói với Trương Khuê: “Câu nói này chỉ chúng ta biết thôi, chứ nhất định không được để người khác biết, hiểu không?”. Trương Khuê đâu có ngu, hắn dùng tay sờ lên đầu, nói với giọng thật thà: “Anh yên tâm, anh nói rất đúng”. ... Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng. Để đảm bảo không sơ suất, Mãnh Hổ Môn bọn họ mỗi lần vào khách sạn ở là đuổi hết các khách khác đi. Hai tên đô con đứng ở bên ngoài khách sạn, bọn họ vai u thịt bắp, trên người đều mặc quần áo giống nhau, trên cánh tay phải còn đeo huy hiệu màu bạc. Vừa nhìn đã biết là cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn. Một lúc sau, trong tầm mắt hai người đó xuất hiện một người đàn ông trẻ, cơ thể to cao, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như vì sao, sâu thẳm mà sáng ngời. Anh từ từ đi về phía khách sạn. “Đứng lại!”. Trong đó có một tên đô con hét lên với người thanh niên. Người thanh niên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, vẫn từ từ lại gần khách sạn, tên đô con kia như bị chọc tức. Thế mà lại dám phớt lờ hắn! Đây rõ ràng là coi thường bọn họ. “Bố mày bảo mày đứng lại, mày còn chưa nghe thấy à? Nếu mày còn lại gần, có tin là tao đánh gãy chân mày không?”. Những lời mà hắn nói, người thanh niên không hề cho vào đầu, vẫn cứ đi thẳng về phía khách sạn. Người đó chính là Tần Cao Văn. “Mày chết đi cho tao!”. Tên đô con đã không quan tâm nhiều nữa, nắm chặt nắm đấm, chạy về phía Tần Cao Văn, hắn hét lên rồi dùng nắm đấm chĩa thẳng về phía đầu Tần Cao Văn. Sức mạnh của nắm đấm này vô cùng mạnh, cho dù là một tấm sắt cứng trước mặt cũng sẽ bị đấm thủng ngay, huống hồ Tần Cao Văn chỉ là người trần mắt thịt. Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng. Chỉ thế thôi sao? Bụp! Một âm thanh giòn tan vang lên, tên đô con kia bay ra xa, đập vào bước tường gần đó. Tên đô con còn lại thấy vậy, cũng xông lên luôn. “Dám đánh người của Mãnh Hổ Môn tao à? Bố mày quyết không tha cho mày!”. Tên đô con đó cũng lao nhanh về phía Tần Cao Văn, đang định tấn công anh thì không biết có chuyện gì, vừa mới tới gần Tần Cao Văn thì cũng bị ngã luôn xuống đất. Tần Cao Văn tấn công trông thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chiêu đều là chí mạng, đánh cho bọn họ không bò dậy nổi. Sau đó đi thẳng vào trong khách sạn như thể chốn không người. Trong đó có một người vội vàng lôi điện thoại ra liên lạc với người khác. “Bạch tiên sinh, có người xông vào khách sạn!”. Bạch Thiên Không đứng phắt dậy khỏi ghế. Rõ ràng khách sạn này đã được người của Mãnh Hổ Môn bọn họ bao trọn hết, thế mà lại có người dám xông vào, đủ thấy người này không có ý tốt đẹp gì. “Tôi biết rồi”. Nói xong, Bạch Thiên Không cúp điện thoại, sau đó đưa đàn em xuống sảnh khách sạn. Sau khi thấy Tần Cao Văn, bọn họ nhanh chóng bao vây luôn. Bạch Thiên Không chắp hai tay ra phía sau từ từ bước tới. “Người anh em, khách sạn này đã được chúng tôi bao trọn rồi, nếu cậu muốn ở thì đến khách sạn khác đi”. Tần Cao Văn cười nhạt: “Đừng hiểu nhầm, tôi không phải đến đây để ở”. “Vậy người anh em đến đây làm gì? Không phải đến đây tìm phụ nữ chứ?”. Tất cả mọi người đều cười ồ lên. Tần Cao Văn nói: “Tôi đến để tìm Hoa Sen Tử Vong”. Toàn sảnh khách sạn im phăng phắc. Bọn họ đều sững sờ. Cái tên này bị điên rồi sao, không biết Hoa Sen Tử Vong có ý nghĩa gì đối với Mãnh Hổ Môn bọn họ sao. Tần Cao Văn thế mà lại có ý định lấy nó. Lập tức sát khí của tất cả mọi người lộ ra khiến nhiệt độ không khí bị giảm xuống, còn Tần Cao Văn vẫn không có động tĩnh gì. Khuôn mặt Bạch Thiên Không ngược lại còn nở một nụ cười. “Người anh em, câu nói vừa rồi tôi có thể coi như không nghe thấy, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng rời khỏi đây”. Anh ta là một người khá tốt bụng, không muốn Tần Cao Văn vì một câu nói mà phải chết ở đây, nếu mấy chục cao thủ bao vây cùng xông vào, thì anh chắc chắn sẽ chết. Người ở đây ai ai cũng là những cao thủ đỉnh cao một người đánh cả một trăm người, còn trên người Tần Cao Văn lại không toát ra hơi thở đáng ra nên có của một võ giả. Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn không khác gì cá nằm trên thớt mặc người ta chặt chém. “Tôi nói thật đấy”. Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Hôm nay tôi buộc phải lấy được Hoa Sen Tử Vong về, bằng bất cứ giá nào”. Nhiệt độ không khí trở nên càng thấp hơn. Như thể sắp đóng băng vậy. Cầm chiếc búa lớn trong tay, Trương Khuê đi lên trước chỉ thẳng mặt Tần Cao Văn chửi: “Có phải mày không coi ông đây ra gì không? Bố mày hôm nay sẽ chặt đầu mày, băm vằm cho chó nó ăn”. “Lại là mấy câu nói này!”. Tần Cao Văn coi thường nói. Trước đây không biết bao nhiêu người đã nói với anh câu nói y hệt thế này, nhưng kết quả đều rất thê thảm. Tần Cao Văn dám đảm bảo đối phương cũng không ngoại lệ. “Giờ tao sẽ giết mày luôn!”. Trương Khuê nắm chặt chiếc búa, chĩa về phía Tần Cao Văn, tuy cơ thể hắn vai u thịt bắp, thân hình hơi mập, nhưng động tác của hắn nhanh nhẹn đến lạ thường, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn. Chỉ trong chớp mắt chiếc búa đã chạm đến cổ Tần Cao Văn, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì. Bạch Thiên Không nhắm mắt lại. Bây giờ anh ta dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy của Tần Cao Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]