Hôm nay, Tần Cao Văn dậy sớm hơn thường ngày, nấu bữa sáng từ sớm.
Ăn xong, Vương Thuyền Quyên thu dọn một lúc rồi chuẩn bị đi làm.
Vừa mới mở cửa ra, cô đã sững cả người.
Trước cửa có một người đàn ông lạ mặt. Gương mặt ông ta vô cùng dữ tợn, người to cao vạm vỡ, cao gần hai mét, để râu quai nón.
“Chào ông, xin hỏi ông là?”.
Ông ta khoanh hai tay trước ngực: “Tôi họ Tào, tên Tào Vân”.
Giọng nói của ông ta khá lớn, giống như gõ chuông khiến Vương Thuyền Quyên đau cả màng nhĩ.
Hai chữ Tào Vân giống như sấm đánh giữa đất bằng, vang vọng bên tai Vương Thuyền Quyên.
Đương nhiên cô từng nghe nói tới danh hiệu của ông ta, thậm chí còn khá quen thuộc. Người này có một biệt hiệu khác ở thành phố Minh Châu, đó là Thần Thoại Bất Bại.
Ông ta là một thiên tài tu luyện thực thụ, lúc mới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư. Trước kia, bất kể đối mặt với cao thủ thế nào cũng chưa từng thất bại. Chỉ là không biết vì sao năm năm nay, ông ta lại đột nhiên biến mất.
Không ai biết Tào Vân đi đâu, trong thời gian ngắn mọi người bàn tán xôn xao, chưa có kết quả gì. Có rất nhiều người cảm thấy chắc chắn là Tào Vân đã đắc tội với kẻ thù nào đó, bị người ta giết chết, không ngờ lại gặp được ông ta ở đây.
“Xin hỏi ông đến đây…”.
Tào Vân lấy một lá thư ra đưa cho Vương Thuyền Quyên.
“Cô hay chuyển lá thư này cho chồng cô, bảy ngày sau tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bim-sua-la-si-quan-thanh-pho/922159/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.