Tần Cao Văn nhè nhẹ vỗ vai cô ấy, muốn mở lời an ủi nhưng lại không biết nói gì.
Bất cứ lời nói nào đứng trước sự đau buồn cực hạn đều trở nên bất lực.
Qua một lúc lâu sau, cô ấy mới dần dần ngừng khóc.
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nói với Tần Cao Văn: “Anh Cao Văn, bây giờ em đói bụng quá”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vuốt nhẹ mũi cô ấy, nói: “Anh dẫn em đi mua quần áo đẹp mặc rồi dẫn em đi ăn được không?”.
Từ trước đến nay, Tần Cao Văn luôn xem Tiểu Điệp như em gái ruột của mình.
Khi xưa anh lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không có bố mẹ của cô ấy thì e rằng anh đã chết từ lâu.
Tiểu Điệp ra sức gật đầu.
Tần Cao Văn dẫn Tiểu Điệp đến xe, mở cửa xe ra rồi nói: “Em lên trước đi”.
Tiểu Điệp nhìn quần áo rách rưới của mình, tỏ ra do dự. Xe của Tần Cao Văn xa hoa quý giá như vậy, nếu làm bẩn thì phải làm sao?
Nhận ra sự thận trọng của cô ấy, Tần Cao Văn không để tâm, nói: “Em không cần lo lắng, xe của anh cũng không đáng bao nhiêu tiền”.
Tiểu Điệp suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng lên xe.
Đóa Đóa ngồi ở ghế trước chú ý thấy Tiểu Điệp lên xe. Tuy rằng quần áo của cô ấy hơi rách rưới, vả lại trên người còn thoảng mùi hôi, nhưng Đóa Đóa không hề biểu lộ sự chán ghét.
Đóa Đóa hỏi: “Bố, chị này là ai ạ?”.
Tần Cao Văn ngồi lên xe, trả lời: “Đây là một người họ hàng của bố”.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bim-sua-la-si-quan-thanh-pho/922133/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.