Ánh đèn rực rỡ như ánh sao chiếu rọi trong gian phòng.
Sự chú ý của đám đông bị thu hút.
Vào khoảnh khắc này, tất cả đều đứng ngây như tượng.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tác phẩm phỉ thúy nào không tỳ vết như vậy.
Đển cả Nhạc Sơn Hà cũng cảm thấy bất ngờ. Lúc chọn viên ngọc này, anh ta chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong có chất ngọc thượng hạng, nhưng viên ngọc đã nằm ngoài cả dự liệu của anh ta.
Nó tốt hơn bất kỳ viên ngọc nào mà trước đây anh ta từng mở ra.
Nhạc Sơn Hà siết miếng ngọc trong tay, đi tới trước mặt Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Tần Cao Văn, anh thấy chưa? Đây là ngọc bích mỡ cừu, có lẽ trước đây anh chưa từng thấy đâu nhỉ”.
Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn.
Trong mắt người bình thường, miếng ngọc mỡ cừu này đã là một loại ngọc thượng hạng có giá lên tới mấy chục triệu tệ rồi.
Nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, nó cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Cái thứ này á?”
Tần Cao Văn lộ vẻ khinh thường: “Tôi thấy thường thôi”.
Rất nhiều cảm thấy nhột.
Bọn họ cảm thấy Tần Cao Văn nuốt không trôi thì nói như vậy.
Chứ nếu anh biết được miệng ngọc bích mỡ cừu này hiếm tới mức nào thì có lẽ đã không nói như vậy.
Đồng thời điều này cũng càng khẳng định Tần Cao Văn chẳng biết gì về ngọc hết.
Dù là người mới vào nghề thì cũng sẽ không ai đi phủ định giá trị của loại ngọc này.
Phùng Thiến Thiến biết rằng lần này Tần Cao Văn xong đời rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bim-sua-la-si-quan-thanh-pho/922118/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.