Chương trước
Chương sau
“Được, tôi cho cậu toại nguyện!”.
Thiên Lôi tông sư khoanh hai tay trước ngực, đến trước mặt Giang Sơn chuẩn bị ra tay.
Gần đây thực lực của Giang Sơn quả thật đã tiến bộ nhanh chóng, nâng cao rất nhiều, nhưng so với Thiên Lôi tông sư thì vẫn còn kém xa.
Có thể nói không hề khoa trương rằng Thiên Lôi tông sư muốn giết hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đủ.
Mã Thiên Hạo lắc đầu nói: “Bỏ đi, để tên phản bội này đi đi. Tôi muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị tiền bối giết như thế nào, đợi tiêu diệt được Tần Cao Văn rồi sẽ cho hắn chết”.
“Mọi chuyện nghe theo cậu”, Thiên Lôi tông sư trả lời.
Giang Sơn ôm ngực, vất vả đứng dậy: “Hôm nay sư phụ sai tôi đến đây còn có một chuyện quan trọng cần nói với hai người”.
“Là chuyện gì?”.
Giang Sơn không do dự trả lời: “Sư phụ nói hai người tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không sẽ mất hết thể diện. Tốt nhất hai người không nên ngang nhiên khiêu chiến với sư phụ, nếu không, đến lúc đó chỉ có hai người chịu thiệt mà thôi”.
Ngay sau đó…
Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, trên người Thiên Lôi tông sư bùng lên sát khí mạnh mẽ. Giang Sơn cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực mình, dường như có thể đè chết hắn bất cứ lúc nào.
Thiên Lôi tông sư lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu hãy quay về hỏi cậu ta có biết thế nào gọi là tông sư hay không”.
“Tôi đã chuyển lời xong rồi, tiếp theo hai người làm thế nào, quyền quyết định nằm ở trong tay hai người”.
Giang Sơn nói xong thì đứng dậy, chậm rãi xoay người rời đi, bước từng bước lên lầu.
“Tiền bối, xem ra tên Tần Cao Văn này đã sợ người rồi, vừa nghe thấy người trở về, anh ta đã cố ý cử tên phản bội này đến đây phô trương thanh thế”.
Thiên Lôi tông sư vuốt râu, nói: “Cậu ta càng sợ cái gì, chúng ta càng phải làm cái đó”.
“Tiền bối, ý người là?”, hắn nhìn Thiên Lôi tông sư, đầy vẻ hiếu kỳ, không biết ông ta định làm gì.
Thiên Lôi tông sư bình thản nói: “Thông báo tin tức tôi muốn khiêu chiến với Tần Cao Văn lên mạng, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết”.
“Vâng!”.
Biết được quyết định của Thiên Lôi tông sư, hắn vô cùng phấn khởi, đây chính là thứ hắn cần.
Lần trước, phái Thiên Long bọn họ quyết đấu với Tần Cao Văn đã mất hết mặt mũi, trong thời gian ngắn trở thành trò cười của cả thành phố Minh Châu. Lần này nhất định phải lấy lại mặt mũi đã mất ngày trước, không tiếc bất cứ giá nào.

“Sư phụ!”, Giang Sơn ôm ngực, đi vào đại sảnh biệt thự nào đó.
Tần Cao Văn ngồi trên ghế sofa đọc sách, nhìn thấy Giang Sơn với bộ dạng đó thì vội hỏi: “Anh sao vậy?”.
Giang Sơn ôm ngực, ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn: “Xin lỗi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, Thiên Lôi tông sư vẫn quyết định làm theo ý mình. Xem ra giữa hai người sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến”.
Tần Cao Văn thở dài: “Quả nhiên thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.
Đối với Tần Cao Văn mà nói, đây hoàn toàn không phải là một trận ác chiến. Dựa vào thực lực của anh, đối phó với một cao thủ tông sư nho nhỏ không thành vấn đề, muốn giết ông ta thật sự dễ như trở bàn tay.
“Sư phụ, vậy tiếp theo sư phụ…”.
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Tiếp theo nên làm gì à? Tôi tự có chừng mực. Ông ta khăng khăng muốn quyết đấu với tôi, vậy tôi cũng thỏa mãn yêu cầu của ông ta”.
“Rõ thưa sư phụ!”.
Tần Cao Văn lấy một chiếc hộp ra đưa cho Giang Sơn, nói: “Đây là thuốc có thể chữa nội thương của anh, cầm lấy mà dùng, có lẽ ngày mai vết thương sẽ hồi phục”.
“Cảm ơn sư phụ!”.
Giang Sơn nhận lấy nó, sau đó nói: “Sư phụ còn có chuyện gì dặn dò hay không?”.
“Anh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai có chuyện lớn cần anh làm”.
Giang Sơn gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi, sư phụ, vậy tôi đi trước đây”.
“Ừ”.
Giang Sơn vừa đi khỏi, Vương Thuyền Quyên đã bước tới.
Vẻ mặt cô có chút phức tạp, hỏi Tần Cao Văn: “Sao hôm nay anh không lên mạng?”.
Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Lẽ nào lại xảy ra chuyện lớn gì sao?”.
Vương Thuyền Quyên không nói, đưa máy tính bảng của mình cho Tần Cao Văn.
“Anh xem đi là biết!”.
Nội dung trên màn hình máy tính bảng lập tức thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn.
Thiên Lôi tông sư khiêu chiến với Tần Cao Văn, hẹn một tuần sau quyết đấu một trận ở tòa nhà bác học.
Một tuần sau?
Tần Cao Văn nhíu mày, anh chắc chắn không thể đồng ý với ông ta.
“Trả lời giúp anh một câu, anh không có thời gian”.
Một tuần sau vừa khéo là sinh nhật của Đóa Đóa. Đến lúc đó, anh phải ăn mừng sinh nhật với con gái, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện khác?
Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Vương Thuyền Quyên thở phào. Vừa rồi cô rất lo lắng Tần Cao Văn sẽ hứng lên đồng ý quyết đấu với người đó. Nếu thật như vậy, e rằng Tần Cao Văn sẽ không phải là đối thủ của Thiên Lôi tông sư.
Khi Vương Thuyền Quyên trả lời bài viết đó, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của Tần Cao Văn, tất cả mọi người đều điên cuồng chửi mắng anh.
“Tôi đã biết tên đó không phải là đối thủ của Thiên Lôi tông sư từ lâu rồi mà, còn nói gì mà không có thời gian, chắc là sợ rồi”.
“Loại người như anh ta làm cái gì rồi? Bây giờ mới biết sợ, không thấy muộn rồi à?”.
“Dù thế nào, Thiên Lôi tông sư cũng sẽ giết chết kẻ bại hoại này”.

Quan điểm của tất cả mọi người đều khá giống nhau, không ai tin câu trả lời không có thời gian của Tần Cao Văn.
Theo họ thấy, Tần Cao Văn từ chối lời khiêu chiến của Thiên Lôi tông sư là vì anh sợ rồi.
Vào tối khuya, Vương Thuyền Quyên dựa vào vai Tần Cao Văn, nói: “Em thấy bây giờ anh làm việc thận trọng hơn rồi”.
Tần Cao Văn hôn lên trán Vương Thuyền Quyên, hơi tò mò hỏi: “Vì sao?”.
“Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ đồng ý, không quan tâm hậu quả, nhưng bây giờ anh biết nhượng bộ rồi”.
Hơ…
Khóe miệng Tần Cao Văn giật giật.
Chuyện này… cũng xem là lý do.
“Vợ, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, sở dĩ anh từ chối lời khiêu chiến của ông ta không phải vì anh muốn nhượng bộ, mà là tuần sau là sinh nhật của Đóa Đóa”.
Tần Cao Văn gọi Vương Thuyền Quyên là vợ càng lúc càng thuận miệng. Ban đầu nghe anh gọi là vợ, Vương Thuyền Quyên còn đỏ mặt, hiện rõ vô cùng xấu hổ, bây giờ lại xem như chuyện bình thường, thậm chí trong lòng còn mừng thầm.
Vương Thuyền Quyên kinh ngạc hỏi: “Nói cách khác, nếu tuần sau không phải sinh nhật Đóa Đóa, anh vẫn sẽ quyết đấu với Thiên Lôi tông sư sao?”.
“Không sai”.
Vương Thuyền Quyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Anh đánh thắng được Thiên Lôi tông sư không?”.
Tần Cao Văn trả lời rất nghiêm túc, chân thành: “Thiên Lôi tông sư chẳng có gì tài giỏi, chỉ là mọi người thổi phồng ông ta quá mà thôi”.
Ở bên Tần Cao Văn cái gì cũng tốt, chỉ có điều suốt ngày nơm nớp lo sợ, không biết lần sau anh lại đưa ra quyết định điên cuồng gì.
Bây giờ Vương Thuyền Quyên chỉ có thể cầu nguyện, ngày đó Thiên Lôi tông sư sẽ không đến tiệc sinh nhật của Đóa Đóa làm loạn. Nếu không, hai người họ sẽ không tránh khỏi xung đột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.