Chương trước
Chương sau
Cầm rượu mang theo bên mình lên uống một ngụm xong, Giang Sơn đặt lên tảng đá bên cạnh rồi ngáp.
Nếu biết trước thế này, tối qua hắn nên ngủ sớm mới phải.
Không bao lâu sau, một đám người xuất hiện trong tầm mắt của Giang Sơn, trên người bọn họ đều mặc quần áo màu đen, trong tay còn cầm dao lớn, mặt đeo kính râm.
Trong đó có mấy người Giang Sơn có quen.
Ngoài có bảy cao thủ lớn ra, còn có một số người trước đây chưa từng gặp.
Cho dù chưa giao đấu, nhưng Giang Sơn có thể cảm nhận được thực lực của mấy người kia có lẽ còn mạnh hơn bả bảy cao thủ kia.
“Các người muốn đi đâu?”.
Giang Sơn lên tiếng trước.
Ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bảy cao thủ vừa nhìn thấy Giang Sơn lập tức không nhịn được cười.
Còn tưởng là người lợi hại thế nào, thì ra là một bại tướng dưới trướng.
“Mày là cái thá gì, mau cút đi, nếu không hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh”.
Người vừa lên tiếng là Lão Tam trong bảy cao thủ kia.
Giọng nói của Giang Sơn bình tĩnh: “Nếu hôm nay các vị đến dự tiệc, vậy tôi hoan nghênh cả hai tay, nhưng nếu các người chuẩn bị gây chuyện thì mau cút đi”.
Hắn lại uống một ngụm nữa.
Sát khí hiện trường lúc này trở nên vô cùng mãnh liệt.
“Thằng khốn mày là cái thá gì hả, cũng dám lên tiếng trước mặt chúng tao?”.
Hắn vẫn ung dung nói: “Vẫn là câu nói vừa rồi, tao không muốn nói nhiều, cho chúng mày ba giây, mau cút đi!”.
Lão Tam coi thường nói: “Nếu hôm nay chúng tao không đi, mày làm gì được chúng tao nào? Đi cùng với Tần Cao Văn vài ngày mà tưởng bản thân đã mọc đủ lông đủ cánh rồi sao?”.
Thần thái của hắn trở nên lạnh lùng: “Nếu chúng mày không đi, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng đi được nữa”.
Vừa nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều cười lên, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài vậy.
Từ trước đến giờ bọn họ không hề coi trọng người như Giang Sơn, trước đây khi Mã Thiên Long còn sống, bảy cao thủ đều có thể muốn giết là giết.
Huống hồ bây giờ Mã Thiên Long đã chết rồi.
Bọn họ càng sẽ không coi ai ra gì.
Một lúc sau Lão Tam buông bỏ vẻ hung ác rồi nói: “Nếu hôm nay mày quỳ xuống, dập đầu lạy tao vài cái, vậy thì tao sẽ để cho mày được chết toàn thây”.
“Haiz, sư phụ của tao nói quả nhiên không sai, đám người chúng mày đúng là chết vẫn không bỏ được thói xấu”.
Câu nói này thế mà lại thu hút được sự chú ý của nhiều người, bọn họ đều có vẻ tò mò.
“Mày vừa nói gì cơ? Sư phụ của mày?”.
Giang Sơn ngạo mạn nói: “Đúng thế, sư phụ của tao chính là Tần Cao Văn”.
“Thì ra là cái tên đó, cũng hay, hôm nay tao có thể trả thù vụ lần trước”.
Lão Nhị hừ lên một tiếng, điên cuồng xông về phía Giang Sơn.
Tốc độ của hắn rất nhanh.
Lần trước khi bảy cao thủ và Tần Cao Văn đối quyết, bị chặt đứt một cánh tay, nhưng năng lực đánh đấm của bọn họ vẫn rất mạnh, Lão Nhị nhảy vút lên.
Thực lực của hắn không biết đã mạnh hơn trước đây bao nhiêu lần.
Nhìn thấy một chân của đối phương đã đá thẳng về phía ngực mình, biểu hiện của Giang Sơn lại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Trong mắt mọi người, quyết định đúng đắn nhất mà hắn nên làm lúc này đó là mau bỏ chạy.
Vì sức mạnh của cú đá này của Lão Nhị rất mạnh, Giang Sơn chắc chắn không thể đỡ được.
Nhưng hắn lại chọn cách làm ngu xuẩn nhất.
Đó là đỡ luôn cú đá của Lão Nhị.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía chân của Lão Nhị.
Gần như tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng thảm khốc như thế nào.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Mọi người đều cho rằng là cánh tay của Giang Sơn đã gãy.
Nhưng chuyện xảy ra lại khác xa so với dự đoán của mọi người, thậm chí còn thay đổi luôn cách nhìn của bọn họ.
Cơ thể Lão Nhị thế mà lại từ trên trời rơi xuống, ngã mạnh xuống đất.
Hắn dùng một tay còn lại duy nhất ôm lấy đùi của bản thân, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Toàn bộ hiện trường đều im lặng.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vì sao thực lực của Giang Sơn lại tăng khủng khiếp như vậy?
Thế mà hắn chỉ dùng một cú đấm đã làm gãy luôn chân của Lão Nhị.
Điều này đúng là không thể tin nổi.
Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
Giang Sơn từng bước đi đến trước mặt Lão Nhị, ngồi xuống lạnh lùng nói: “Bây giờ mày còn cảm thấy vừa rồi là tao kể chuyện cười không?”.
Lão Nhị nhìn Giang Sơn, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
“Không thể nào, mới có vài ngày ngắn ngủi, làm sao mà mày lại trở nên lợi hại như vậy?”.
Giang Sơn thờ ơ nói: “Tất cả đương nhiên đều có liên quan mật thiết với sư phụ tao rồi, nếu không phải được anh ấy chỉ bảo, tao làm sao có thể tăng nhanh như vậy được?”.
Tất cả mọi người đều chịu một đả kích lớn.
Tần Cao Văn có thể huấn luyện Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy trong một thời gian ngắn, vậy thực lực của bản thân Tần Cao Văn rốt cuộc mạnh như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
“Mày còn lời trăng trối nào không?”.
Giọng nói của Giang Sơn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Lão Nhị nói với vẻ mặt đầy sợ hãi: “Thằng khốn, ý mày là gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám giết tao, ông Hai sẽ không tha cho mày đâu”.
Nghe thấy câu nói này, Giang Sơn hơi ngạc nhiên.
Sẽ không tha cho hắn?
Từ đầu đến cuối, ông Hai chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Thế lực tàn dư dưới trướng của Mã Thiên Long, toàn bộ đều bị ông ta giết hại không sót một ai.
Khi đó hắn đã rời khỏi bang Thiên Long, nhưng đám người này vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, đến ngay cả bạn gái hắn cũng vì chuyện này mà bị liên lụy.
Từ khoảnh khắc bạn gái ngã xuống trước mặt hắn chết đi, Giang Sơn đã hạ quyết tâm, hắn nhất định phải báo thù.
Cho dù là bất kỳ giá nào.
“Đi chết đi!”.
Bụp!
Nắm đấm của hắn tiếp tục đánh cho đầu Lão Nhị vỡ tung.
Những người khác nhìn thấy đều vô cùng sốc.
Còn chưa chờ cho bọn họ hoàn hồn, Giang Sơn đã nhắm thẳng vào đám đông mà đánh, tốc độ rất nhanh.
Chỉ trong chớp mắt toàn bộ mười mấy người đều bị giết chết.
Chỉ còn lại kẻ cầm đầu trong bảy cao thủ kia.
Kẻ cầm đầu nhìn Giang Sơn mà mồ hôi lạnh úa ra.
“Giang Sơn, anh... đừng có giết tôi!”.
Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, Giang Sơn chỉ cảm thấy nực cười.
Không ai được may mắn suốt đời, câu nói này quả nhiên không sai.
Sau đó hắn cúi người xuống nói: “Trước đây khi mày muốn giết tao và bạn gái tao, sao mày không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”.
Nghe thấy cây nói này, kẻ cầm đầu chỉ muốn khóc.
“Tôi xin lỗi, là tôi không tốt!”.
Kẻ cầm đầu lắp bắp trả lời.
Giang Sơn dùng tay tát nhẹ vào má gã, cười khẩy nói: “Mày yên tâm, bây giờ tao sẽ không giết mày, vì giữ lại mày vẫn có tác dụng với tao”.
“Anh... anh muốn làm gì?”.
Nghe thấy Giang Sơn sẽ tha chết cho gã, kẻ cầm đầu thở phào.
Bây giờ yêu cầu của gã không cao, chỉ là hi vọng có thể sống là được rồi.
Giang Sơn nói tiếp: “Để mày quay về báo cho ông Hai - lão già đó một cái tin, nói rằng không cần sư phụ tao ra tay, sẽ có một ngày chính tao sẽ chém rụng đầu ông ta xuống”.
Kẻ cầm đầu sửng sốt.
Khẩu khí của cái tên Giang Sơn này liệu có oai quá rồi không.
Thế mà lại dám táo bạo đi khiêu khích ông Hai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.