Chương trước
Chương sau
Triệu Liên Tường đi lên trước nói: “Cô Vương Thuyền Quyên, hy vọng cô đi cùng chúng tôi một chuyến”.
“Hôm nay có tôi ở đây, ai dám?”.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Tần Cao Văn, sau đó Triệu Liên Tường hỏi: “Anh chính là Tần Cao Văn?”.
“Đúng vậy”.
Triệu Liên Tường nhẹ nhàng trả lời: “Lần trước anh đã diệt sạch hai thế lực của thế giới ngầm, cũng coi như có công với chính phủ, hôm nay chúng tôi không muốn gây phiền phức cho anh, mong anh mau tránh sang một bên”.
“Nếu tôi không tránh ra thì sao?”.
Mã Linh Nhi lại một lần nữa đi lên nói với giọng mỉa mai: “Tần Cao Văn của chúng ta đúng là giỏi rồi, thế mà lại dám trái lời với Triệu tiên sinh, sau này không biết còn dám làm chuyện lớn gì nữa”.
Vương Thuyền Quyên biết bây giờ như vậy sẽ khiến cho tình hình của cô càng thêm phức tạp, cô không muốn để Tần Cao Văn chịu thiệt.
“Thôi, Tần Cao Văn, em đi cùng bọn họ”.
“Nhưng...”.
Còn chưa kịp nói xong, Vương Thuyền Quyên đã ngắt lời anh: “Không có nhưng gì hết, anh phải tin em, không sai thì không sợ gì cả”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được sự kiên định của Vương Thuyền Quyên, ánh mắt của Vương Thuyền Quyên dịu dàng nhìn anh khẽ gật đầu.
“Được, anh đồng ý với em!”.
Vương Thuyền Quyên đến trước mặt Triệu Liên Tường nói: “Đồng chí, chúng ta có thể đi rồi”.
“Được!”.
...
Vốn dĩ Vương Thuyền Quyên cho rằng sau khi bị bắt sẽ hỏi cung cô để thu thập chứng cứ, nhưng tình hình thực tế lại ngoài sức tưởng tượng của cô.
Những gì mà Vương Thuyền Quyên tưởng tượng đều hoàn toàn không có.
Sau khi bị Triệu Liên Tường đưa đi, liền nhốt cô vào trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo.
Ở đây tối ôm, giơ tay lên không nhìn thấy bàn tay đâu, hơn nữa bầu không khí cũng dày đặc mùi hôi hám.
Khiến Vương Thuyền Quyên cảm thấy buồn nôn.
Mặt đất vô cùng ẩm ướt.
Tí tách!
Đột nhiên có một tia sáng ập đến nhanh chóng vào căn phòng lạnh lẽo, như nuốt chửng lấy Vương Thuyền Quyên.
Cô dựa vào góc tường phát hiện một người phụ nữ béo đang đi về phía cô.
Vương Thuyền Quyên vô cùng căng thẳng, cô lùi lại theo bản năng, dựa vào góc tường nói: “Cô... cô là ai?”.
Người phụ nữ béo kia mặc quần áo rách rưới, trên mặt còn có vết sẹo lớn.
Cô ta sờ lên mũi nói: “Người mới đến này trông cũng ngon phết đấy nhỉ”.
Một đám phụ nữ đều vây lại, bọn họ đều ăn mặc như nhau, ai nấy đều mặt mày dữ tợn.
Khiến Vương Thuyền Quyên càng thêm căng thẳng hơn.
Trong đó có một người mặt rỗ dùng tay chỉ về phía Vương Thuyền Quyên chửi: “Con kia, mày có hiểu quy tắc không đấy, mau quỳ xuống trước mặt chị đại của chúng tao”.
Chị đại mà Mặt Rỗ vừa nói chính là người phụ nữ béo kia.
Vương Thuyền Quyên vẻ ngoài nhìn yếu đuối, nhưng thực ra lại vô cùng kiên cường, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Cô dùng tay che cơ thể của mình, dựa vào tường nói: “Tôi không hiểu quy tắc của các người”.
Người phụ nữ béo ngồi trên giường, nhổ một bãi nước bọt xuống đất lạnh lùng nói: “Không hiểu quy tắc của chúng tao đúng không, các chị em dạy cho cô ta xem quy tắc của chúng ta là thế nào”.
Mặt Rỗ đi lên trước nói: “Không vấn đề, thưa chị đại”.
Khóe miệng Mặt Rỗ lộ ra nụ cười khẩy, từng bước đi về phía Vương Thuyền Quyên.
Bốp!
Sau đó Mặt Rỗ tát thẳng một cái vào mặt Vương Thuyền Quyên, dùng lực rất mạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên xuất hiện một hình bàn tay năm ngón.
Miệng của Vương Thuyền Quyên còn chảy cả máu tươi.
Sau đó Mặt Rỗ túm tóc của Vương Thuyền Quyên, lạnh lùng nói: “Nói thật thì phụ nữ xinh đẹp như mày đúng là hiếm có, tao chưa từng nhìn thấy bao giờ”.
Sau đó Mặt Rỗ nói tiếp: “Nhưng tiếc là ở chỗ chúng tao không quan tâm chuyện đó, hiểu quy tắc hay không, thậm chí có xinh đẹp hay không đều không quan trọng”.
“Cô... cô bỏ tôi ra”.
Vương Thuyền Quyên đau đến chảy nước mắt.
Bốp bốp!
Mặt Rỗ lại tát hai cái liên tiếp vào mặt Vương Thuyền Quyên, dùng sức còn mạnh hơn trước.
Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đứng cũng không vững.
Rồi cơ thể cô đột nhiên ngã xuống nền nhà.
“Con kia mau bò sang dập đầu lạy chị đại của chúng tao đi, nếu không tao còn ra tay tiếp đó”.
Vương Thuyền Quyên biết tiếp sau đó cô sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên định.
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
“Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không dập đầu lại cô ta đâu”.
Thấy Vương Thuyền Quyên thể hiện cứng đầu như vậy, người phụ nữ béo đột nhiên nổi lên hứng thú: “Nếu cô ta không muốn nghe lời chúng ta, vậy để cô ta nếm thử nước thần tiên đi, thấy sao?”.
Vừa nghe thấy nước thần tiên, ai nấy đều đột nhiên trở nên hứng khởi.
“Cách này hay đó”.
“Em cũng cảm thấy có lý, để cô ta nếm mùi của nước thần tiên đi”.
“Loại không biết điều, thì nên dạy cho cô ta bài học”.
...
Cho dù Vương Thuyền Quyên bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cái thứ nước thần tiên kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng đủ đoán được đại khái.
“Mặt Rỗ, mau đi chuẩn bị đi”.
Mặt Rỗ cười nói: “Không vấn đề, chị đại, lát em sẽ quay lại”.
Sau đó Mặt Rỗ đi vào một góc bên cạnh, lúc sau bưng một cái chậu ra, khấp khểnh bước ra, Vương Thuyền Quyên liếc nhìn thấy bên trong chậu là dung dịch màu vàng.
Còn tỏa ra mùi khai nồng nặc.
Bên trong chậu đựng thứ nước gì, không cần nói cũng biết.
Mặt Rỗ đưa cái chậu đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, sau đó tóm chặt tóc cô nói: “Con đĩ, nếu không muốn tuân thủ quy tắc của chúng tao, vậy thì đành cho mày uống nước thần tiên rồi”.
Nhìn thứ bên trong chậu khiến Vương Thuyền Quyên nôn khan liên tục.
“Nhìn đã biết mày là tiểu thư quý tộc, người bình thường như chúng tao sớm đã uống sạch nó rồi”.
Tất cả mọi người lại cười ồ lên.
Vương Thuyền Quyên dùng hết sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi số phận này.
Nhưng cô căn bản không thể làm gì được.
Bọn họ có quá nhiều người, Vương Thuyền Quyên căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
“Nhấn cô ta vào trong chậu đi!”.
Mấy người túm lấy tóc của Vương Thuyền Quyên, ấn đầu cô, nhìn thấy bản thân cách cái chậu kia càng lúc càng gần, Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bụp!
Trùng hợp là lúc này, phía ngoài cửa vọng đến âm thanh lớn.
Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về phía đó.
Bọn họ đều quay đầu nhìn ra, một người đàn ông to cao đang bước vào.
Chính là Tần Cao Văn.
Ban đầu tưởng là người giữ cửa, còn có hơi căng thẳng, vừa nhìn thấy là người ngoài, bọn họ lại lập tức trở nên hống hách.
Người phụ nữ béo khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tần Cao Văn nói: “Anh muốn làm gì đấy?”.
Tần Cao Văn không hề lên tiếng.
Đi thẳng đến trước mặt Mặt Rỗ, giơ tay ra tóm lấy tóc cô ta, dùng sức văng đi phía khác.
Bụp!
Đầu của Mặt Rỗ đập vào tường.
Vừa rồi Tần Cao Văn dùng sức không mạnh lắm, vừa đủ khiến Mặt Rỗ hôn mê.
Mặt Rỗ đứng áp sát tường, nhắm mắt ngất đi.
Cảnh tượng trước mắt lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ nhìn Tần Cao Văn cảm thấy căng thẳng hơn.
“Anh... anh làm gì thế hả?”.
Tần Cao Văn không hề để ý đến người phụ nữ béo kia.
Hai người vừa rồi giữ chặt Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn tát một cái khiến hai người bay ra xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.