Ngày hôm đó, Từ Hạo tham gia bữa tiệc với mục đích làm quen với một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội, để họ cất nhắc ông ta, con đường sau này của ông ta sẽ bằng phẳng hơn. Nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn trái ngược. Sau khi trở về, thành tích công việc của công ty ông ta xuống dốc không phanh, càng lúc càng nhiều đối tác hủy hợp tác giữa hai bên. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ông ta đã tổn thất hàng triệu tệ. Mỗi lần Từ Hạo nhớ tới Tần Cao Văn là lại căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta cũng muốn thuê vài sát thủ giết chết Tần Cao Văn mới hả dạ, nhưng năng lực kinh tế hiện giờ quả thật không cho phép. Nào ngờ Mã Thiên Long cũng nhắm vào Tần Cao Văn. Từ Hạo nhìn Mã Linh Nhi nói: “Vợ, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp tới rồi”. Theo cách nghĩ của Mã Linh Nhi, bây giờ Vương Thuyền Quyên chẳng qua là cáo mượn oai hùm. Nếu không có Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên ngay cả con chó cũng không bằng. “Chồng, em có một cách này!”, Mã Linh Nhi chợt nghĩ ra một kế, nhìn Từ Hạo, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh lùng. “Vợ, em định làm gì?”. Cô ta lại không trả lời. … Vương Thuyền Quyên phát hiện hôm nay tất cả đồng nghiệp của mình đều hơi kỳ lạ, ai cũng không muốn nói chuyện với cô, chỉ có một mình Tiểu Vương là vẫn như trước. Vương Thuyền Quyên bình dị dễ gần, nhân duyên trong công ty không tệ, bất kể nam nữ đều có thể hòa hợp với cô, nhưng hôm nay ai cũng xa lánh cô. Chuyện này quả thực khiến người ta cảm thấy kỳ quái. “Tiểu Triệu, bây giờ tôi xuống dưới lấy nước, có cần tôi lấy giúp cô không?”. Tiểu Triệu là một người đồng nghiệp của cô, ngồi ngay phía bên trái cô. Lúc trước, mỗi lần cô đi lấy nước, Tiểu Triệu đều sẽ nhờ cô lấy giúp. Tiểu Triệu liếc nhìn Vương Thuyền Quyên, nói: “Không cần đâu, tôi cũng có tay”. Nói rồi cô ta đứng lên, lắc lư eo đi đến phòng nấu nước. “Tiểu Vương, hôm nay làm sao vậy? Sao mọi người đều kỳ lạ thế?”. Tiểu Vương tiến sát lại gần Vương Thuyền Quyên, tay chống cằm hỏi: “Chị Thuyền Quyên, chị không biết thật sao?”. “Không biết!”, Vương Thuyền Quyên lắc đầu, vẻ mặt đầy hoang mang. Tiểu Vương than thở: “Bây giờ mọi người đều cảm thấy chị giống như sao chổi, nếu thân thiết với chị thì sẽ gặp xui xẻo”. “Vì sao?”, Vương Thuyền Quyên nhíu mày, không hiểu nổi. “Bọn họ nói ngày xưa chị khắc chết bố của Đóa Đóa, bây giờ người đàn ông có quan hệ khá thân thiết với chị lại sắp bị khắc chết”. Vương Thuyền Quyên tất nhiên hiểu rõ người đàn ông mà Tiểu Vương nhắc tới là ai. “Bây giờ Tần Cao Văn còn đang yên lành, sao anh ấy lại bị chị khắc chết?”, Vương Thuyền Quyên kích động nói. “Chị Thuyền Quyên, rốt cuộc chị không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy? Không lẽ chị chưa thấy tin tức lan truyền trên mạng đó à? Anh ta sắp quyết đấu với Mã Thiên Long”. Lại là chuyện này! Mấy hôm nay, những người quen biết Vương Thuyền Quyên và biết mối quan hệ giữa cô với Tần Cao Văn đều khuyên cô không chỉ một lần, bảo hai người bọn cô mau chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn. Tần Cao Văn không thể nào là đối thủ của Mã Thiên Long. “Hóa ra là vậy!”, Vương Thuyền Quyên thở dài, trên mặt hiện lên nụ cười khổ sở. Mã Linh Nhi mang giày cao gót lộp cộp đi tới, nhìn Vương Thuyền Quyên nói: “Vương Thuyền Quyên, mai là ngày tên vô dụng kia quyết đấu với anh Mã, đợi Tần Cao Văn chết rồi, tôi xem cậu có thể ngông cuồng đến lúc nào”. Vương Thuyền Quyên vốn không phản cảm gì nhiều về Mã Linh Nhi, nhưng cô ta cứ luôn miệng nói Tần Cao Văn sẽ chết khiến cô rất bất mãn. “Sao cậu biết anh ấy chắc chắn không đánh lại Mã Thiên Long?”. Không chỉ có Mã Linh Nhi, nhiều người trong văn phòng đều cười phá lên. “Mọi người nghe đi, Vương Thuyền Quyên cũng bắt đầu nói năng hồ đồ rồi, người chồng vô dụng của cô ta có thể đánh thắng Mã Thiên Long sao?”. Trước kia, nhiều lúc Mã Linh Nhi chăm chọc Vương Thuyền Quyên, mọi người trong văn phòng còn im lặng, nhưng lần này chiến tuyến của bọn họ lại thống nhất một cách đáng kinh ngạc. “Cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày à?”. “Tôi thấy nếu cô ta biết điều thì mau đưa Tần Cao Văn cùng nhau đi trốn đi thì hơn”. “Một ngón tay của Mã Thiên Long là đủ để giết chết tên Tần Cao Văn kia”. … Mỗi câu mỗi chữ giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lồng ngực Vương Thuyền Quyên, khiến cô không nhịn được trào nước mắt. “Mấy người ở đó nói bậy gì vậy!”. Cuối cùng Tiểu Vương cũng không nghe nổi nữa, đập bàn đứng dậy, lớn tiếng quát: “Mấy người các người đúng là quá đáng! Bình thường chị Thuyền Quyên đối xử với mấy người thế nào? Bây giờ chị ấy gặp chút khó khăn, mấy người không giúp chị ấy thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng, sao ai cũng cư xử ghê tởm như vậy?”. Không ai nghe lọt tai lời nói của Tiểu Vương, cô ấy chỉ nhận lại những lời phản bác điên cuồng hơn. “Bọn tôi vốn chỉ nói sự thật, người phụ nữ này là sao chổi, ai mà thân thiết với cô ta đều sẽ chết”. “May quá, lúc trước tôi chẳng nói chuyện gì nhiều với cô ta, người ta là tiểu thư thuần khiết thanh cao, không để vào mắt những người nghèo khó như chúng ta”. “Đáng thương cho người tình tên Tần Cao Văn của cô ta, đến lúc đó chắc sẽ bị Mã Thiên Long đánh cho sống không bằng chết”. … Vương Thuyền Quyên siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, cơ thể không ngừng run lên vì tức giận. “Mấy người các người không làm việc sao? Ở đó cãi nhau cái gì?”. Cửa phòng của trưởng phòng mở ra, ông ta đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng quát. Vừa nhìn thấy trưởng phòng, ai nấy đều yên lặng. Sau đó, trưởng phòng gọi Vương Thuyền Quyên nói: “Vương Thuyền Quyên, cô vào đây một lúc!”. “Vâng”. Cô vừa đi vào phòng, ông ta đã nói thẳng: “Rốt cuộc cái người đó nhà cô nghĩ thế nào vậy? Có phải anh ta không muốn sống nữa không?”. “Tôi…”. Rầm! Trường phòng đập tay xuống bàn, nói: “Hôm nay tôi gọi cô vào đây là muốn nói trước với cô, nếu Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long đánh chết, tôi không cho phép cô xin nghỉ đưa tang anh ta”. Hầu hết mọi người ở Minh Châu này đều cho rằng lần này Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, không ai có thể cứu được anh. “Tôi… tôi hiểu rồi!”. Ánh trăng mông lung, sao trời dịu dàng. Vương Thuyền Quyên đi theo sau Tần Cao Văn, tâm trạng sa sút thấy rõ. “Em đang nghĩ gì vậy?”, Tần Cao Văn dừng bước, đứng sóng vai với Vương Thuyền Quyên. “Ai cũng cảm thấy anh không phải là đối thủ của Mã Thiên Long, anh có nắm chắc phần thắng không?”. Chuyện này không chỉ Vương Thuyền Quyên nhìn thấy nhiều mà ngay cả Tần Cao Văn cũng đích thân trải qua không ít. Rất nhiều người chỉ trỏ anh, châm chọc đằng sau lưng anh. “Yên tâm, anh không nói dối em, ngày mai anh chắc chắn có thể đánh gục hắn trong vòng một giây!”. Vương Thuyền Quyên dừng bước, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tần Cao Văn: “Anh nói nghiêm túc đấy sao?”. Tần Cao Văn đặt hai tay lên vai Vương Thuyền Quyên, nói một cách thành khẩn: “Anh chưa bao giờ gạt ai, càng không gạt em, anh đã nói một giây thì chỉ cần một giây”. Dù tất cả mọi người đều chế nhạo Tần Cao Văn, nhưng không biết vì sao, Vương Thuyền Quyên vẫn chọn tin anh. Giống như khi Tần Cao Văn vừa xuất hiện trước mặt mình, cô và con gái đã tình nguyện tin tưởng anh. “Được, hai mẹ con em tin anh”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]