Chương trước
Chương sau
Bọn họ không quan tâm đến chân tướng của sự việc, chỉ cần có kịch hay để xem thì đều tụ tập thành đám đông.
Đây là câu chuyện mà mọi người mong đợi diễn biến nhất.
Đặc biệt là phụ nữ, có rất nhiều người đứng về phía nhân viên phục vụ, chỉ trỏ Vương Thuyền Quyên.
“Thật không ngờ người phụ nữ này lại đáng ghê tởm như vậy”.
“Tôi nghe nói hình như bây giờ cô ta chuyển nhà rồi, tôi đã bảo là lấy đâu ra tiền, hóa ra là lừa người ta”.
“Kẻ như vậy nên chết quách đi”.
“Ở xã hội cũ, đĩ điếm như vậy đều bị đem dìm lồng heo hết”.

Trước nay Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời có chút hoang mang.
Cô không ngừng lắc đầu: “Giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm, tôi thật sự không quen biết cô”.
“Cô còn ở đây giả vờ, cô đừng giả vờ nữa được không? Tôi cầu xin cô, trả số tiền đó cho tôi đi được không?”.
Để không phụ sự kỳ vọng của Từ Hạo, nhân viên phục vụ còn liều cả mạng.
Cô ta quỳ xuống không ngừng dập đầu với Vương Thuyền Quyên, đầu đập xuống đất phát ra tiếng vang vô cùng rõ rệt, trên trán máu chảy ròng ròng.
Đến cả Từ Hạo cũng không nhìn nổi cảnh này nữa. Ông ta không ngờ nhân viên phục vụ lại cố sức biểu diễn như vậy.
Mã Linh Nhi lộ vẻ vui mừng, nói với Từ Hạo: “Chồng, anh cho cô ta lợi ích gì mà cô ta lại cố sức như vậy?”.
Từ Hạo lắc đầu đáp: “Anh cũng không rõ”.
Cảnh này quả thật vượt ngoài dự liệu của ông ta. Xem ra mấy chục nghìn tệ kia rất đáng giá.
Ban đầu có vài người còn bán tin bán nghi lời nói của nhân viên phục vụ, nhưng khi nhìn thấy cô ta hành động như vậy, sự nghi ngờ trước đó cũng tan tành mây khói. Tất cả mọi người đều thống nhất đứng về một chiến tuyến.
Vương Thuyền Quyên là kẻ thứ ba thích phá hoại gia đình người khác, quan điểm này đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Mã Linh Nhi vội vàng lấy điện thoại ra quay cảnh này, ngày mai cô ta sẽ truyền cho cả công ty biết, Vương Thuyền Quyên sắp tiêu đời rồi.
“Vương Thuyền Quyên, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận vì hôm nay đã đến đây”.
Trong lúc hiện trường đang cực kì nan giải, một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên.
“Cô làm gì ở đây?”.
Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, chợt nhìn thấy một ông già uy nghiêm đang đi xuống theo từng bậc thang. Người đó chính là Thượng Quan Thiên Long, chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đi xuống, cô ta không hề hoảng loạn mà bò đến trước mặt ông ta, nói: “Ông chủ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi. Người phụ nữ này quá đê tiện, cô ta quyến rũ chồng tôi, còn lừa đảo chiếm mất mấy trăm nghìn tệ của nhà chúng tôi”.
Tần Cao Văn đang đứng bên cạnh Thượng Quan Thiên Long.
Ánh mắt anh lập tức lạnh đi.
“Lời cô vừa nói là thật sao?”.
Lúc này, ở bên cạnh có người lên tiếng: “Ông chủ Thượng Quan, đây chắc chắn là sự thật, tất cả chúng tôi đều ủng hộ cô gái này”.
“Không sai, ông chủ Thượng Quan, sao ông lại mời hạng người đĩ điếm như cô ta vào dự bữa tiệc của ông?”.
“Mau đuổi cô ta đi đi, ông chủ Thượng Quan”.
Điều này khiến Mã Linh Nhi hoàn toàn đặt tảng đá trong lòng xuống.
Ban đầu cô ta còn lo rằng Thượng Quan Thiên Long sẽ không làm gì Vương Thuyền Quyên, nhưng bây giờ loại lo lắng đó đã tan thành mây khói.
Có câu không thể làm trái ý số đông. Cho dù Thượng Quan Thiên Long có bênh vực Vương Thuyền Quyên đi nữa, ông ta cũng không dám không theo số đông. Nếu không thì sẽ làm tổn hại thanh danh của gia tộc Thượng Quan bọn họ.
Thượng Quan Thiên Long không để tâm đến lời nói của người khác, ngược lại hỏi nhân viên phục vụ: “Cô chắc chứ?”.
“Tôi chắc chắn cô ta đã quyến rũ chồng tôi, lừa gia đình tôi mấy trăm nghìn tệ”, nhân viên phục vụ vừa khóc vừa nói.
Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lấy tóc nhân viên phục vụ kéo lên khiến cô ta đau đến mức chảy nước mắt.
“Nói mau, là ai xui khiến cô làm vậy?”.
Nhân viên phục vụ vẫn một mực khẳng định: “Không có ai xui khiến tôi, những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Bởi vì cô ta lừa tiền gia đình tôi, bây giờ mẹ chồng tôi đang nằm bệnh viện, không có tiền chữa trị. Người phụ nữ này quá đê tiện!”.
“Cô không nói phải không?”.
Nhân viên phục vụ cắn răng nói: “Tôi đã nói rồi, không ai xui khiến tôi”.
Tần Cao Văn không có tâm trạng đôi co với nhân viên phục vụ. Nếu cô ta đã muốn bôi nhọ Vương Thuyền Quyên, vậy thì anh sẽ chơi cùng cô ta.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt nhân viên phục vụ làm cô ta gãy mất hai chiếc răng.
Nhiều người chứng kiến cảnh này đều tràn đầy căm phẫn.
“Ông Thượng Quan, ông nên đuổi loại người này đi đi”.
“Anh ta dám ra tay với phụ nữ trước mặt nhiều người như vậy, đúng là làm mất phong độ của người đàn ông”.
“Ông Thượng Quan, người đàn ông này thật đáng kinh tởm!”.

Tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Tần Cao Văn.
Mã Linh Nhi biết đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, chắc chắn không thể bỏ qua, ưỡn ẹo đi tới.
“Ông Thượng Quan, hai người này không có thiệp mời mà chạy vào đây không nói, bây giờ anh ta còn đánh người khác trong bữa tiệc của ông, lẽ nào ông không định xử lý chuyện này sao?”.
Bây giờ, cả khuôn mặt của Thượng Quan Thiên Long đều đen xì.
Đám người này đúng là sợ thiên hạ không loạn.
Để mời được Tần Cao Văn đến tham dự bữa tiệc này, ông ta đã phải nỗ lực và trả giá nhiều thế nào. Kết quả, bọn họ năm lần bảy lượt làm khó Tần Cao Văn, tấn công bằng lời nói.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Thượng Quan Thiên Long xoay người lại, nói: “Các vị, tôi sẽ không đuổi người này và cô Vương Thuyền Quyên ra ngoài”.
Lần này, Mã Linh Nhi không nói gì, cô ta biết những người khác sẽ điên cuồng phản bác Thượng Quan Thiên Long.
“Ông Thượng Quan, ông có ý gì? Loại người bại hoại này cũng có tư cách đến tham gia bữa tiệc của ông sao? Có phải tiêu chuẩn bữa tiệc của ông hơi thấp rồi không?”.
Một người đàn ông đeo kính, mặc Âu phục mang giày da đứng lên, trong tay cầm ly rượu vang, cho người ta cảm giác nho nhã lịch sự.
“Để chúng tôi tham gia cùng một bữa tiệc với loại cầm thú bại hoại này đúng là một loại sỉ nhục đối với chúng tôi”, người đàn ông đó nói tiếp.
Thượng Quan Thiên Long lạnh lùng trả lời: “Tôi hi vọng mọi người hiểu rõ, hôm nay bất cứ ai trong các vị đều có thể không tham gia bữa tiệc này, nhưng riêng người này thì không được”.
Cái gì?
Câu nói này đã xúc phạm đến nhiều người có mặt tại đây.
Bọn họ nhìn Thượng Quan Thiên Long, tỏ ra vô cùng căm phẫn, đồng thời lại có chút nghi hoặc.
Ông ta nói vậy là ý gì?
Thế lực của gia tộc Thượng Quan đúng là rất hùng mạnh, nhưng người làm ăn chú trọng việc hợp tác cùng có lợi, lẽ nào ông ta thật sự cho rằng một mình ông ta là có thể một tay che trời?
Không có sự ủng hộ của các gia tộc nhỏ khác, gia tộc Thượng Quan bọn họ không thể nào có được địa vị cao quý như ngày hôm nay.
“Ông Thượng Quan, ý ông là chúng tôi không bằng kẻ cặn bã này sao?”.
Người đàn ông mặc Âu phục lúc trước lại nói tiếp.
Bây giờ Thượng Quan Thiên Long rất tức giận, ông ta đáp lại: “Tôi nghĩ chắc các vị còn nhớ, hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này với mong muốn gì chứ?”.
“Ông nói là để tiếp đãi một vị khách quý, chẳng lẽ ông không sợ đắc tội với vị khách quý đó sao?”, người đàn ông mặc Âu phục tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
“Vị này chính là khách quý của tôi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.