Qua vài phút, Mã Thiên Long mới nói với em trai: “Ra xem đi!”.
Mã Thiên Hạo hơi hồi hộp, đi đến trước cái thùng, nhìn một cái mà toàn thân liền cứng đờ tại chỗ.
Lấy tạy dụi mắt, ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
Việc… việc này là thế nào?
Hắn bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu không lên não, sống lưng đổ mồ hôi lạnh toát.
Không lâu sau, cơn thịnh nộ trong lòng bắt đầu bộc phát dữ dội.
“Bên trong là cái gì thế?”.
Mã Thiên Long đứng một bên hỏi.
Mã Thiên Hạo không nói gì.
Một lát sau, Mã Thiên Long đến trước cái thùng, nhìn một cái, cả người cũng bất động tại chỗ.
Trong thùng là mười mấy cái đầu còn đang rướm máu, mùi tanh hôi nồng nặc phả ra.
Bên trên còn có một tờ giấy, Mã Thiên Long cầm lên xem: Anh đang nợ tôi tám trăm triệu.
Dù là như vậy, nhưng gương mặt của Mã Thiên Long vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau, Mã Thiên Hạo nói: “Anh, thằng khốn nào làm vậy? Để em đưa người đi đập chết nó”.
“Hay lắm, khá lắm!”.
Mã Thiên Long vo tờ giấy trong tay lại, ném vào sọt rác.
“Đã mười mấy năm rồi, không có ai dám đối đầu trực tiếp với tao”.
Mã Thiên Long ngửa cổ lên trời mà thét.
“Anh mau nói cho em biết rốt cuộc là thằng nào đi, để em đập chết nó, em phải giết hết cả nhà nó, dám ra tay với anh em của chúng ta, nó không muốn sống nữa rồi”.
Mã Thiên Long quay người đi vào trong biệt thự, thản nhiên đáp: “Tối nay sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bim-sua-la-si-quan-thanh-pho/922044/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.