Ngày hôm sau thức dậy, vệ sinh cá nhân xong, Vương Thuyền Quyên mở máy tính ra, chuẩn bị làm việc. Nhưng chốc lát sau, cô đã ngây ra tại chỗ. Cô trợn tròn đôi mắt long lanh nước thu của mình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Đây… Đây là ảo giác sao? Cô lấy tay nhéo nhẹ mặt mình, cơn đau truyền ra rõ rệt mà sâu sắc. Mọi thứ đều là sự thật. Tin tức nổi bật trên các trang mạng, mấy chữ lớn đập vào mắt… Thế lực thế giới ngầm của Vương Bưu giải tán trong một đêm, mấy chục sát thủ đều chết thảm. Người của thế giới ngầm luôn bị chính phủ xem là ung nhọt, chỉ muốn loại bỏ đi mới yên tâm. Nhưng căn cơ của bọn họ rất sâu dày, sát thủ dưới trướng đều được huấn luyện bài bản không nói, quan trọng còn được trang bị vũ khí nóng. Thật sự muốn diệt trừ tận gốc bọn họ thì cái giá phải trả vô cùng nặng nề. Do đó mấy năm qua, mặc dù ngoài mặt người của chính phủ đều ghét cay ghét đắng thế lực ngầm, không đội trời chung, nhưng vẫn không có hành động gì thực tế, nhiều lúc nhắm một mắt mở một mắt. Trong mắt người bình thường, đương nhiên bọn họ giống như nước lũ hay thú dữ, nhưng chính phủ còn không nghĩ được cách thì bọn họ có thể làm gì được? Chỉ có thể nhẫn nhịn! Mấy năm nay, bọn họ đã quen dần, không còn hi vọng gì đối với việc diệt trừ ba kẻ đứng đầu thế giới ngầm. Nhưng ai ngờ chỉ trong một đêm, Vương Bưu và đàn em của hắn đều bị giết chết toàn bộ. Chuyện này… là ai làm? Quá lợi hại! Mặc dù Vương Bưu là thế lực yếu nhất trong ba thế lực, nhưng đàn em dưới trướng của hắn cũng có đến tám chín mươi người, được trang bị vũ khí nóng hai mươi, ba mươi chiếc. Muốn tiêu diệt được hắn phải trả cái giá không nhỏ. Thế mà vẫn có người làm được. “Chuyện này là ai làm vậy?”. “Thật là làm lòng người hả hê mà!”. “Tiêu diệt được cả Vương Bưu, đúng là sảng khoái!”. … Vương Thuyền Quyên nhìn màn hình máy tính một lúc lâu, câu nói tối qua của Tần Cao Văn lại xuất hiện trong đầu. Cô gọi điện thoại, chốc lát sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói uể oải của Tần Cao Văn, có lẽ còn đang ngủ. Cô bình ổn lại cảm xúc rồi hỏi: “Là anh làm thật sao?”. “Em nói gì?”. Tần Cao Văn có vẻ hiếu kì. “Đám người của thế giới ngầm là do anh giết sao?”. “Ừ!”, Tần Cao Văn tùy ý đáp: “À, em nói chuyện đó à?! Không sai, anh thuận tiện tiêu diệt bọn họ luôn”. Thuận tiện?! Chính phủ người ta có hơn trăm người cũng không thể giải quyết bọn họ, một mình anh lại tiêu diệt hết tất cả, còn nói là thuận tiện. Nếu không phải anh thuận tiện thì sẽ chết bao nhiêu người nữa? “Sao anh lại làm như vậy?”. Lúc này, Tần Cao Văn đã tỉnh táo hơn một chút, giọng nói ở bên kia điện thoại cũng trở nên nghiêm túc: “Anh không cho phép bất cứ ai ức hiếp người phụ nữ của anh”. Sắc mặt Vương Thuyền Quyên đỏ lên, nhưng không biết vì sao trong lòng lại… ừm, có chút vui. “Anh nói bậy gì vậy?”. Tần Cao Văn là người đàn ông đầu tiên của Vương Thuyền Quyên, trước lúc đó, cô chưa tiếp xúc với bất cứ người khác giới nào. Cho đến bây giờ vẫn chưa yêu đương trọn vẹn với ai, tâm tư giống như thiếu nữ mới yêu lần đầu. Lúc này, mặt cô đỏ lên giống như ráng chiều nhàn nhạt. Tần Cao Văn thành khẩn nói: “Anh nói thật, ai dám động vào một ngón tay của em, anh sẽ khiến hắn tuyệt hậu. Người phụ nữ của anh đến anh còn không dám ức hiếp, sao có thể để người khác ức hiếp?”. Vương Thuyền Quyên cảm thấy ấm lòng. “Không nói với anh nữa, tôi đi làm việc trước đây”. Cô cúp máy. Ở nhà họ Dương. “Chuyện này…”. Dương Hạo đọc được tin tức trên mạng, không rét mà run, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Chuyện này đáng sợ quá! Chỉ trong một đêm mà tất cả đều chết hết! Anh ta kinh ngạc không nói nên lời. Dương Hạo lập tức dâng lên một nỗi sợ hãi sâu đậm, nghĩ lại mà sợ. May là lúc đó anh ta nghe lời bố vội vàng quay về, không ở lại thế giới ngầm, nếu không, chờ đợi anh ta sẽ là lưỡi đao tàn sát của Tần Cao Văn. Bây giờ, Dương Hạo vô cùng hối hận, lúc trước anh ta không nên theo đuổi Vương Thuyền Quyên. “Hôm qua có phải con đã đến chỗ Vương Bưu không?”. Sau lưng anh ta đột nhiên vang lên giọng nói hồn hậu của một ông lão. Dương Hạo quay đầu lại, bố anh ta Dương Thiên Nguyên chạy đến, tay chống gậy, có vẻ vô cùng tức giận. “Đúng… vậy, thưa bố!”. Trước đây, bố anh ta chưa bao giờ nổi giận với anh ta như vậy. “Tìm hắn để làm gì?”. Dương Thiên Nguyên đã có chút tức giận. Ông ta rất cưng chiều đứa con này, gần như là muốn gì được nấy, bình thường phạm sai lầm cũng không truy cứu. Nhưng mọi chuyện xảy ra tối hôm qua khiến Dương Thiên Nguyên sợ hãi. Ông ta âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã gọi điện thoại cho Dương Hạo, nếu không thì e rằng anh ta đã phải chôn cùng Vương Bưu. “Con… con…”. Dương Hạo căng thẳng lên là không biết nên nói gì. “Có phải Vương Bưu đã đắc tội với ai nên bị người ta giết không?”. Mặc dù Dương Hạo không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta có thể khẳng định chuyện Vương Bưu bị tiêu diệt có liên quan mật thiết đến Tần Cao Văn. Thế là anh ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Dương Thiên Nguyên. Dương Thiên Nguyên biết chuyện này thì như bị sét đánh, cơ thể tựa hồ không đứng vững, lập tức ngã ngồi xuống ghế sofa. Những lời con trai vừa nói khiến Dương Thiên Nguyên nhanh chóng ý thức được, lần này bọn họ đã đắc tội với người không thể đắc tội. “Con mau đi thu xếp đi”. Dương Thiên Nguyên dùng giọng ra lệnh nói với Dương Hạo. Anh ta dừng ở đó, tỏ ra hiếu kì hỏi: “Ta phải làm gì ạ?”. “Bố và con cùng nhau đến đó nhận sai, xin lỗi người ta”. Dù sao cũng là lão giang hồ lăn lộn bao nhiêu năm, cách nhìn vấn đề của Dương Thiên Nguyên sâu sắc hơn con trai mình nhiều. Ông ta có thể cảm nhận được người tên Tần Cao Văn này vô cùng đáng sợ. Trong vòng một đêm, anh có thể giết chết sáu bảy mươi người và rút lui an toàn, riêng sức chiến đấu đáng kinh ngạc này thôi cũng đủ khiến người ta run sợ. Địa vị của nhà họ Dương đứng thứ tư thành phố Minh Châu, chỉ thua ba gia tộc lớn đó. Hơn nữa, bây giờ bọn họ còn đang ở thời kỳ lên cao, tuyệt đối không thể gây thù với những nhân vật đáng sợ như hổ dữ đó được. “Bố, anh ta thật sự lợi hại vậy sao? Nếu không được, chúng ta đi tìm người khác, con không phục!”. Sau lúc hoảng loạn ngắn ngủi, Dương Hạo càng tỏ ra không cam tâm. Rõ ràng tối hôm qua đã sắp có được Vương Thuyền Quyên, đột nhiên Tần Cao Văn lại chạy ra gây sóng gió. Tần Cao Văn phá hoại chuyện của anh ta không chỉ một lần, sao anh ta có thể từ bỏ ở đây. Bốp! Dương Thiên Nguyên tát vào mặt con trai, còn dùng sức rất mạnh. Dương Hạo lấy tay che mặt, tỏ ra không thể tin nổi. Từ nhỏ đến lớn, bố chưa từng đánh anh ta bao giờ. “Con hồ đồ thật rồi! Sau này không được có ý đồ gì với con bé Vương Thuyền Quyên kia, nếu không bố đánh gãy chân con”. Cơ thể Dương Hạo khẽ run lên vì tức giận. “Mau chóng thu xếp đồ đạc, chúng ta đến cửa xin lỗi người ta”. Anh ta đã cảm nhận được lửa giận ngút trời của bố. Dương Hạo biết lần này bố mình đã thật sự tức giận. “Nhưng… Vâng!”. Dù trong lòng có không cam tâm thế nào, Dương Hạo cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Anh ta siết chặt nắm đấm, âm thầm hạ quyết tâm, sau này anh ta sẽ không tiếc mọi giá giết bằng được Tần Cao Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]