Chương trước
Chương sau
Editor: Jung Tiểu Kú
Beta: NamiChan
Một người không có tự giác đến đâu bây giờ Sakurazawa Hatsune thực sự đã hiểu rõ.
Quyết định cùng với người cha không biết tung tích nhiều năm Yuuki Tengoku ở chung cũng được 5 ngày rồi. Năm ngày này quả thực có thể dùng từ “sống không bằng chết” để hình dung. Trước tiên, người cha không có đầu óc, siêu cấp ngu ngốc này bởi vì không được chứng kiến quá trình lớn lên của Hatsune cho nên hiện tại muốn toàn bộ đều dùng để bù đắp cho gã, sau đó còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, mua quần áo các loại. Đối với những yêu cầu của con trai chính là xin gì được nấy, thậm chí còn nồng nhiệt đáp ứng đến mức không thể chịu đựng được. Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng là đúng chuẩn người cha, dường như bộ dạng điềm đạm đáng yêu, kích thích dục tính nam nhân hoàn toàn không còn nữa.
Bởi vì ở cùng một chỗ, cho nên Hatsune tự nhiên cũng đảm nhận trọng trách to lớn là ngăn chặn những tên đàn ông cùng với đám đàn bà hư hỏng muốn ăn y, dự phòng ánh mắt bốn phương tám hướng bắn tới phía này. Thật sự là phải cố gắng hết sức.
Này còn phải nói, bà mẹ điên cuồng hiện không có ở đây cùng lắm thì sắm vai người bảo hộ nhưng những hành động này cũng chưa từng làm bao giờ.
Đến buổi tối ngày thứ hai, khi cha cầm lấy khăn cười cười muốn bảo mình cùng nhau đi tắm, khuôn mặt Hatsune chỉ có thể nói là cực kỳ thê thảm.
Cùng nhau tắm rửa? Nói đùa đúng không? Cho mình là con trai của y nên cảm thấy an tâm sao? Hay là tên kia không hề ý thức được mị lực của chính mình? Tám phần là nguyên nhân sau rồi. Giống như lúc hai cha con đi mua đồ, chính mình đang dùng ánh mắt hù dọa một lão dê già đang dần dần đến gần, lại bị cha trách cứ: “Hắn chẳng qua là hỏi cha có thời gian đi uống trà hay không thôi mà. Hatsune, con làm gì mà dùng ánh mắt hung thần ác sát hù dọa người ta sợ chạy đi thế kia.... “ thật khiến gã hộc máu mà.
Gã cũng không muốn nhớ lại, một thân thể thon thả, tuyết trắng ở ngay trước mặt đứa con đang thời kì huyết khí phương cương mà di chuyển a di chuyển, mặc dù có quan hệ máu mủ thế nhưng vạn nhất mình không thể nào chịu được loại hấp dẫn này hoặc nói đúng hơn là “ hành hạ” này, mà nhào tới đem y ăn vào bụng thì làm sao? Như thế có phải là phụ tử loạn luân, đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là tình cảm ngoài giá thú. .. ba điều cấm kỵ nhất. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại. Thế nhưng người kia còn không biết tốt xấu mà hết lần này đến lần khác tới trêu chọc mình.
Tất nhiên không nói hai lời liền kiên quyết từ chối, sau đó nhìn vẻ mặt như đưa đám của người nọ đang một mình vào phòng tắm. Đang khi Hatsune thở phào nhẹ nhõm thì sáng ngày tiếp theo, lại phát hiện lẽ ra con người kia phải ngủ ở căn phòng khác thế nhưng lại chui vào chăn mềm của mình, vẻ mặt còn thiên chân vô tà ( ngây thơ) mà ngủ ngon lành. Phản ứng đầu tiên của Hatsune là chạy thật nhanh về phía nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề sinh lý lúc sáng sớm.
Này còn chưa tính. Đối với con người thần kinh không ổn định kia, lại thiếu hụt dạy dỗ đến nay mặc dù trải qua rất nhiều nguyên nhân dẫn đến vận đen của bản thân còn chưa tính. Nhưng nguy cơ lớn nhất phải nói là ngày hôm nay!
Hôm nay là thứ sáu, chính là ngày nhà xuất bản cùng với Tokiwa Takahashi bắt đầu thời gian thảo luận.
Nói đến Tokiwa Takahashi, nghe nói ông ta là một trong những nhà phê bình hạng nhất trong giới, và cũng chính là tác giả thành công nhất của nhà xuất bản, chỉ nhờ một cuốn tiểu thuyết miêu tả sống động tình yêu nam nữ với nhiều vướng mắc tên là 《RED》 mà trở thành một tiểu thuyết gia thành danh, bản thân cũng là một người tràn đầy gợi cảm nam tính. Lúc trước gặp mặt nhau ở tình huống tệ hại nhất, nên cũng cảm thấy được rõ áp bức cùng uy hiếp của người này, bởi vậy càng làm cho Hatsune thêm bất an.
Mặc dù người kia nói cha mình không phải loại mà hắn thích nhưng đây là cái loại người nơi nơi âm hiểm làm sao có thể nói thật với một tên nhóc chưa thành niên như mình chứ? Còn không phải là muốn làm mình buông lỏng cảnh giác, sau đó đem cha nuốt xuống bụng hay sao! Mà người này cũng nói là đối với mình có cảm giác? Vừa nghĩ đến mới gặp nhau mà tên này đã nhìn từ trên xuống dưới khắp thân thể mình như nhìn một món ăn ngon, Hatsune liền không tự chủ được rùng mình một cái, ôm chặt cánh tay.
Tóm lại, thảo luận bản thảo hôm nay, nói gì cũng phải khiến cho người kia không được để ý đến cha hay là mình.
Cho đến khi người nọ muốn cùng đến trụ sở, Tengoku mặc dù cao hứng nhưng vẫn có chút do dự. Cho dù cũng không có ảnh hưởng gì nhưng đang trong thời gian làm việc mà lại mang thêm một người mà người này lại không phải là nhân viên của mình nên cũng có chút không phù hợp. Cho nên trước đó có gọi điện thoại hỏi qua Tokiwa, nhận được sự cho phép của đối phương mới mừng như điên mà lái xe đi, để Hatsune ngồi ở ghế bên cạnh.
Trên xe, cha cứ nói luôn miệng, nào là Tokiwa là một tác giả lớn cỡ nào, tốt cỡ nào, nào là sẽ không bao giờ ngâm dấm bản thảo, số lượng tác phẩm bán ra cao như thế nào, hơn nữa còn là người ôn nhu, dễ nói chuyện ra sao. Trong lòng Hatsune nghĩ đây còn không phải vì cha là người phụ trách nhiệm làm biên tập cho hắn hay sao? Nghĩ đến đây càng làm cho gã thêm buồn bực. Trong lòng cũng nhận định Tokiwa chết tiệt thật không hổ là tiểu thuyết gia, có thật nhiều linh cảm để viết, là một người háo sắc vô cùng.
Cảm giác không bao lâu sau thì cửa xe mở, đã đến nơi. Tại khu dân cư Điền Cốc cao cấp, lái xe đến trước một nhà rồi dừng lại. Đang khi Hatsune kinh ngạc nhìn ngắm kiến trúc xa hoa cả đời cũng không thể ở được nơi như thế này thì cha theo tiếng vọng của chuông cửa mà đang nói chào hỏi qua điện thoại.
“Senseui, tôi đến rồi đây, xin hãy mở cửa ạ.”
Một lát sau, đã nghe thấy cửa tiếng “ cạch cạch” sau đó một người đàn ông dọa người đi ra khiến Hatsune nhảy dựng lên.
Tùy tiện cột một chiếc dây nhỏ trên trán, mái tóc dài, đầu tóc rối bời khẽ buộc ra sau gáy, khuôn mặt vô cùng anh tuấn vẫn mang theo vẻ lười nhác vì chưa ngủ đủ giấc, người này chỉ nhìn hai người một cái liền phờ phạc bước trở vào. Đi theo phía sau cha bước vào, Hatsune còn thấy người này giống như lê lết từng bước, dính chặt lấy sàn nhà mà đi lại. Thật là có cảm giác bị đả kích nghiêm trọng.
Mặc dù nghe được nghề tác giả tiểu thuyết mà nói thời điểm đến tư gia nhận bản thảo là lúc kinh khủng nhất nhưng kinh hãi đến mức này cũng là lần đầu tiên mới thấy được. Trái ngược đến cơ hồ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Hatsune đích thực hoàn toàn bị hù chết.
“Sensei, bản thảo đã hoàn thành chưa ạ?”
Còn chưa kịp tiến vào trong phòng làm việc, cha liền khẩn trương hỏi thăm, người kia vừa nắm lấy ngọn tóc vừa lầm bầm: “Bản thảo đặt ở trên bàn, cậu trước xem qua đi, tôi đi tắm cái đã” vừa đi vào phòng tắm. Cha trả lời một tiếng: “Sensei khổ cực rồi”, liền theo thói quen đi tới phòng làm việc của người kia, từ trong đóng giấy vụn tựa hồ không có chỗ nào đặt chăn bới ra cái máy tính, ngay sau đó ở bên cạnh cũng tìm thấy bản thảo xốc xếch. Ngay khi túm được bản thảo, cha liền hết sức chăm chú nhìn vào nó, Hatsune thấy y tùy tiện ngồi xổm trên đống giấy vụn, không có cách nào cũng tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống.
Lần đầu tiên thấy vẻ mặt cha nghiêm túc như thế.
Hatsune nhìn chân mày cha thanh tú khẽ nhăn, khuôn mặt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bản thảo, thỉnh thoảng còn dùng nhón tay mảnh khảnh xoa xoa cằm như có điều suy nghĩ lắm, không khỏi rung động.
Tuy người này thần kinh có chút không bình thường mà thường thường khinh suất nhưng người trưởng thành chính là người trưởng thành, bộ dạng chăm chỉ làm việc như bây giờ thực sự là cho người khác kính nể. Bất quá người đàn ông kia đến tột cùng là viết cái gì mà có thể làm người khác mê mẩn như thế, thậm chí nhiều người còn sùng bái hắn, mua sách của hắn, điểm này làm cho Hatsune hết sức tò mò. Khắp nơi đều là giấy vụn cũng do tiện tay ném loạn, chắc là những bản thảo không dùng được, xem một chút những thế này hẳn là không có vấn đề gì đi. Nghĩ như vậy, Hatsune tiện tay cầm lấy một tờ mở ra xem.
Mặc dù nói bản thân không có được học hành tử tế, cũng xem không hiểu cái gì quá mức cao siêu, nhưng một chút chuyện chuyện vẫn là có thể hiểu được. Đang nhìn đến tờ giấy miêu tả cảnh xxoo một cách trần trụi, sinh động đến mức khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ. Mặc dù cũng có nhiều kinh nghiệm, thế nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt tim đập, Hatsune không ngừng đem tờ giấy kia vò thành nắm ném qua một bên, trong lòng thì mắng lão sắc lang chết tiệt này đến không còn từ nào để mắng nữa.
Bất quá nhìn qua những bản thảo bỏ đi của Tokiwa Takahashi mà đã rung động như thế, như vậy những bản thảo chính thức giao cho nhà xuất bản thì không biết sẽ như thế nào nữa. Nghĩ như thế liền không nhịn được mà nhìn thoáng qua bản thảo cha đang nhìn chăm chú bên cạnh, cảm thấy người này đọc thể loại như vậy mà mặt không đổi sắc quả thật y thực sự là một người rất giỏi chịu đựng.
“Như thế nào?”
Thanh âm người đàn ông từ phía sau truyền đến, vừa quay đầu lại đã thấy hắn mặc một bộ đồ kimono màu đen đứng ở đằng sau. Tắm xong dường như có thể triệt tiêu cảm giác mệt mỏi trong người. Hiện tại người này đã hoàn toàn khôi phục thành bộ dạng lúc ban đầu mà mình từng gặp.
Vốn cho rằng bộ dạng của hắn hết sức tây hóa, thế nhưng không nghĩ tới khi mặc đồ truyền thống Nhật Bản nhìn cũng thật đẹp. Nhất là vạt áo trước của kimono lộ ra ***g ngực rắn chắc cùng với nhũ đầu thẫm đỏ theo từng bước đi mà lúc hiện lúc ẩn, là một loại gợi cảm nói không nên lời. Chú ý tới tầm mắt qua lại dò xét của Hatsune, người đàn ông nheo mắt lại, khẽ mỉm cười, không hiểu tại sao lại làm cho gã lập tức liên tưởng đến tình tiết được viết trong tờ giấy vụn kia, sắc mặt cũng vì thế mà bắt đầu đỏ lên, cho nên sợ hãi mà vội vàng cúi đầu xuống.
Cha ngồi xổm bên kia tựa hồ đã xem xong bản thảo rồi, thở dài một cái, đỡ lấy mắt kính đang sắp rớt xuống, nghiêm túc nhìn về phía tác giả đằng sau:
“Sensei, có vài chỗ cần anh thảo luận lại một chút.”
“ Được. Chỉ có điều nơi này thật sự là quá bừa bãi, chúng ta đến phòng khách đi ~~”.
Người nọ mỉm cười dẫn đường đi trước, cha ôm bản thảo theo ở phía sau, Hatsune lo lắng cho y nên mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể đi theo. Cho nên ba người từ chỗ phòng làm việc lôi thôi lếch thếch chuyển đến phòng khách sạch sẽ, rộng rãi. Lúc này bắt đầu chính thức làm việc. Người đàn ông vắt chéo chân ngồi ở phía đối diện, không để ý bắp đùi rắn chắc từ vạt áo kimono lộ ra, bình tĩnh mỉm cười như thường, chờ cha ở phía đối diện lên tiếng.
“ Đầu tiên, tôi cảm thấy chỗ này hơi qua loa một chút, hơn nữa cách viết không được trôi chảy lắm.”
Cha đỡ mắt kính, thật sự nghiêm túc mở một tờ giấy ra, sau đó bắt đầu nghiên cứu. Người đàn ông thân thể hơi khom xuống nhìn một chút, sờ sờ cằm, đưa ra ý kiến:
“Chỗ này. Cậu cho là ở đây sao?”
“Vâng. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Ở chỗ này tôi nghĩ là cần cho thêm chút XXX vào chỗ OOO này, sau đó phản ứng khi kết hợp cần phải kịch liệt hơn một chút. Dĩ nhiên nếu như dùng ZZZ độc giả sẽ thích hơn nhưng mà rất giả dối.”
“A. Nói như vậy, Cậu có nghĩ đến dùng SSS so với KKKS thì tốt hơn không? Trên thực tế tôi vẫn tính làm thử nghiệm hiện thực một chút xem như thế nào.”
“Thử nghiệm? Sensei muốn tìm người thực tế diễn một lần để xem xét sao? Nếu như làm như thế, sức chịu đựng của đối phương phải rất lớn đó? Đúng. Bất quá cũng là một phương pháp. Dù sao SSS cũng mạnh hơn nhiều... Còn có bên này, nếu như cương quyết KKKOIUYIUY một chút, đúng, tôi thấy như thế sẽ khá hơn một chút ~~.”
“ Dùng đạo cụ thật sự là quá phiền toái, còn không bằng XXSSXS... Ôi? Hatsune, con làm sao thế?”
(Ta ngửi thấy mùi SM =p~)
Hatsune che lấy lỗ mũi, thực sự không thể chịu nổi nội dung nói chuyện này. Thật sự không thể tưởng tượng được, cha mình giống như tiểu bạch thỏ thế nhưng có thể dùng khuôn mặt thanh thuần ngây thơ như thế kia mà lại có thể nói ra được những lời như vậy. Lúc này mới ý thức được bản thân đúng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, Hatsune hiện tại trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để xử lý vấn đề cấp bách bây giờ của bản thân, những cái khác trước tạm thời không để ý đến nữa.
“Nếu như muốn đi nhà vệ sinh. .. từ đây ra cửa, quẹo phải đến cửa phòng thứ ba... “
Lời người nọ còn chưa nói xong, Hatsune liền khẩn cấp xông ra ngoài, sau đó liền nghe thấy tiếng cửa đóng “ rầm” một tiếng thật mạnh. Người đàn ông không nhịn được lại nở nụ cười, cảm giác phản ứng của đứa nhỏ này thật sự, thật sự là đáng yêu.
“Tengoku, cậu có một đứa con trai thật sự đáng yêu nha. Thật là quá hạnh phúc ~.”
Y không nghĩ tới người này lại có thể nói ra những lời như vậy, mặt đỏ bừng, khẽ mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đợi đến khi Hatsune giải quyết xong vấn đề sinh lý của mình, hùng hùng hổ hổ đi ra, cha liền nói với gã: “Công việc đã hoàn thành, chúng ta cũng cần phải về rồi”, làm cho Hatsune thở phào nhẹ nhõm. Có thể tận lực tránh cùng cái tên siêu cấp sắc lang kia ở chung một phòng, đây cũng là hạnh phúc cỡ nào. Khi đi tới trước cửa, cha đi tới nơi đậu xe, Hatsune liền ở tại trước đó chờ y. Cũng đúng lúc, Tokiwa Takahashi đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Cảm giác được bàn tay nóng rực của người đàn ông này đặt trên bả vai mình, Hatsune phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh đi, sau đó đem tay của người này hung hăng đạp qua một bên. Nhưng ngay lúc đó, của động của hắn đột nhiên dừng lại.
Thanh âm trầm thấp ở bên tai thì thầm, nói thế nào cũng làm cho mình thực lưu ý.
“Tengoku có một đứa con như vậy thật sự là quá tốt rồi. Cậu ta chính là vẫn luôn cô đơn một mình, như thế thật sự là quá tịch mịch. Nhóc đừng làm cho cậu ấy thất vọng nha ~~”.
Hatsune cả người chấn động, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông dùng giọng nói tràn đầy bi thương, hàm xúc ý tứ như thế, lại chỉ thấy Tokiwa cười cười tà mị, sao đó thì không ... nói nữa. Lúc cha gọi mình lên xe, Hatsune mới xoay người lại vội vội vàng vàng trả lời một tiếng, đúng vào lúc này, người đàn ông đột nhiên bắt lấy cằm của gã, hướng phía môi gã, hôn nhẹ lên. Lúc này đến vô cùng đột ngột, mà Hatsune cũng không nghĩ đến hắn sẽ làm ra chuyện này thế nên đã để cho hắn hoàn toàn thành công.
Đang chuẩn bị tức giận cho hắn một quyền, tên đó lại hi hi ha ha lui về phía sau, đóng cửa lại.
“Hatsune, lên xe thôi.”
Phía sau Tengoku liên tiếp thúc giục gã, Hatsune hung hăng mắng một tiếng, lần này ghi nợ ngày sau tính toán tiếp. Lầm rầm trở lại trên xe, cha đã rồ ga chạy xe ra khỏi tòa nhà cao cấp của Tokiwa. Nói muốn tiện đường đưa bản thảo một chuyến rồi mới trở về nhà, Hatsune chẳng qua là thuận miệng trả lời một tiếng, sau đó quay qua hờn dỗi tiếp.
Đến hơn 8 giờ tối, thật vất vả mới về đến nhà. Vốn y không có thể lực tốt như gã, nên vừa về đến nhà không nói tiếng nào, rạp xuống giường lớn, giống như bất tỉnh đến nơi rồi. Hatsune không thích cha như thế, vì vậy đứng lên gọi y tối thiểu cũng phải ăn chút gì đã. Y cũng chỉ thuận miệng đáp một tiếng “ Ừ”, nhưng vẫn nằm lỳ trên giường không chịu nhúc nhích.
Dù thế nào thì cũng phải ăn cơm chứ?
Hatsune lầm bầm trong miệng, đi tới nhà bếp, từ trong tủ lạnh tìm lấy ra một ít rau dưa, tìm dao cùng thớt, bắt đầu nấu ăn. Bởi vì có bà mẹ vô tâm cho tới tận bây giờ cũng chỉ lo cho mình phong lưu khoái hoạt, cho nên nếu như Hatsune không tự mình lo cho bản thân thì chắc chắn đã sớm chết đói. Cũng nhờ phúc của người đàn bà kia mà gã học được tài nấu nướng thật giỏi.
Nhanh chóng nấu xong bữa cơm đơn giản, Hatsune bày biện đồ ăn xong, liền đi vào phòng gọi cha ra ăn cơm. Đi vào thì thấy cha vẫn đang duy trì tư thế như trước, ngủ thiếp đi rồi. Thở dài một chút, kéo y dậy. Cha xoa đôi mắt mơ ngủ, mông lung bị gã kéo ra trước bàn ăn.
Giúp y chuẩn bị tốt thức ăn, lại đem đũa đặt vào trong tay y, Hatsune lúc này mới ngồi xuống đối diện cha bắt đầu ăn cơm. Cha từ từ ăn cơm, nói “ ăn ngon” sau đó không hiểu vì sao lại nước mắt chảy dài.
Không có nói trước cái gì tự nhiên lại chảy nước mắt. Hatsune là một người ghét nước mắt cỡ nào vì thế không khỏi bối rối, vội vàng trong hộp giấy lấy ra một ít giấy lau, vừa thô bạo lau đi nước mũi cùng nước mắt trên khuôn mặt của y, vừa hỏi nguyên nhân vì sao mà khóc.
“ Ông làm cái gì thế?! Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông con trai vì sao lại khóc!?”
“A, a, thực xin lỗi ~~” cha cố gắng để cho gương mặt khóc thảm vô cùng lộ ra một nụ cười nhưng nụ cười miễn cưỡng này còn khó coi hơn khóc. “Chẳng qua là thật lâu rồi không có ai làm cơm cho cha ăn, cũng không ai ngồi ăn với cha như thế này...”
“...”
Hatsune trong lòng tựa như có tiếng gì rơi vỡ, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Đúng, nói như thế nào đây, nói ra thật mất mặt quá. Cha vào năm mười ba buổi, cũng chính là cái năm gặp được Michiko, cùng với cha mẹ của ta làm nháo một trận, dưới cơn giận dữ mà trốn nhà đi. Khi đó gặp được mẹ của con. Cảm giác lúc đó giống như toàn bộ thế giới đều không có ai để ý đến cha, rất thê thảm. Nghĩ thầm bất kể như thế nào cũng được, vì thế bất tri bất giác đi đến Ni-chome (khu vực 2 ở quận Shinjuku, Tokyo, là nơi tập trung rất nhiều Gay bar),nhờ có mẹ con mà cha mới bình yên vô sự...”.
“...!”
“Kết quả Michiko vì an ủi cha, cho nên mới cùng cha lên giường... Ngày đó, cô ấy thật sự thật thật vô cùng ôn nhu, cha chưa bao giờ từng được người khác ôn nhu, thương tiếc với cha như thế...”
“...!!!”
Hatsune hận không thể lập tức đem người đàn bà chết tiệt kia tới biển nhấn chìm một bữa, cháy nhà hôi của, còn đem người đàn ông khác đuổi đi, đến cuối cùng thì không phải bản thân bà ta được hưởng thụ bữa tực lớn hay sao? Đây đích thực là tội phạm, đích thực là phạm tội! Quá không có đạo đức cùng không nhân tính!
“Nhưng mà ngày hôm đó, cha cũng không bao giờ có thể nhìn thấy được cha mẹ nữa!”
Cha nhẹ nhàng nói ra như vậy, Hatsune không ngừng gãi đầu cũng ngừng lại. Không khí trên bàn cơm từ thanh âm ôn nhu của người nọ mà cũng ngưng kết lại, cha mỉm cười, nụ cười nồng đượm nước mắt, muốn dùng nụ cười để che đi quá khứ đau khổ, lại nói tiếp chuyện đã qua.
“Ngày thứ hai sau khi cha rời nhà ra đi, cha mẹ liền xảy ra tai nạn giao thông. Cha thoáng cái lập tức trở thành cô nhi. Sau giống như một gánh nặng mà ở tại nhà họ hàng thân thích, ngay cả chính mình cũng không biết tiếp theo sẽ đi đâu về đâu. Vì không để cho người khác chán ghét mình, cha chỉ có liều mạng học tập, làm một đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, sợ mọi người chán ghét mình, cho nên không ngừng chịu đựng... Khi đó cha vừa cô đơn lại vừa tịch mịch, cảm giác toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình cha cô độc... Nếu như cha không gây lộn với cha mẹ, không có bỏ nhà mà đi, cha mẹ cũng sẽ không đi tìm cha mà lái xe ra ngoài... Cho nên đây tất cả đều là lỗi của cha.”
Cha lấy tay che lấy mặt mình, bả vai run rẩy thoạt nhìn thực sự rất đáng thương.
“Nếu như cha không gây lộn với bọn họ... như thế hết thảy sẽ không xảy ra. Cho đến khi họ mất đi, cha mới biết người nhà quan trọng đến mức nào.”
“...”
Hatsune chầm chậm nhai lại thức ăn trong miệng. Vốn là cảm thấy đồ ăn hôm nay mùi vị cũng không tệ thế nhưng giờ này thật nhạt nhẽo vô vị. Cha, y vẫn luôn cô đơn như vậy từ trước đến nay sao? Vẫn luôn vùng vẫy giữa mặc cảm tội lỗi cùng tịnh mịch như thế sao? Không có chỗ nào cho mình lệ thuộc vào, không có chỗ nào cho mình yên tâm dựa vào, là cô độc như thế sao.
Lại nói, mình cũng luôn luôn không biết cha là ai, có mẹ lại không bao giờ để ý quan tâm đến mình. Cùng với y không phải cũng giống nhau sao? Làm cái gì cũng là tự mình cô độc làm, bị cái gì cũng chỉ bản thân mình chịu đựng, cho dù có về nhà cũng không có bất cứ ai chờ đợi hoặc là không có chút cảm giác ấm áp nào. Như vậy, mình cùng người đàn ông kinh người trước mặt nào không phải cũng tương tự nhau sao.
Cuối cùng cũng có thể hiểu lời nói của Tokiwa có ý gì rồi. Thì ra là như thế.
Trong lòng Hatsune bị màu lam nhàn nhạt của trời xanh lấp đầy, nhớ đến người kia là nhớ đến màu sắc bi thương *.
*( chỗ này cần phải giải thích một chút nhé. Người cha tên là Tengoku, tên trong tiếng Trung có phiên âm là Kết Thành Thiên Nhân, trong tên có một chữ Thiên, chính là cái trời xanh mà bạn con bạn ấy bị lấp đầy bởi màu sắc của bầu trời trên không. Ta nghĩ đây là hình ảnh ẩn dụ. Trong tâm Hatsune đã được lấp đầy bởi bóng dáng của Tengoku, mà tác giả dùng màu xanh đạm đạm, nhạt nhạt là chỉ màu xanh của trời cao, hay cũng là tên của bạn cha. Ta lý giải thế, còn lại tùy theo cách hiểu của mọi người nha.)
Không nhịn được nhấc tay lên vuốt nhẹ tóc cha, trong lòng có cảm giác đồng cảm sâu sắc. Hiện tại nhìn vào đôi mắt tràn đầy bi ai cùng sợ hãi, tâm tình mình đã khác trước rất nhiều. Hatsune nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu đem nước mắt của y lau sạch sẽ.
Cha nghiêng đầu, đem tay của gã nắm thật chặt, đặt ở bên miệng mình, cười ôn nhu:
“Hatsune, cha thật sự hạnh phúc khi có con tới bên cạnh cha. Mặc dù con vẫn là chán ghét cha, không thừa nhận cha là cha của con, nhưng là chỉ cần con luôn ở bên cạnh cha là được rồi, cha cũng đã rất hạnh phúc rồi....”
Đứa con cùng chung dòng máu với mình, trừ cha mẹ ra thì đây là người tối thân thiết với mình. Như vậy, vẫn còn tồn tại người mà mình động tâm.
Cha nắm chặt tay gã, im lặng khóc, thở dài nói ra suy nghĩ trong lòng.
“ Cha cảm thấy được, con giống như thay thế cho ông nội đến bên cạnh cha. Kia ông trời đã cướp đi tính mạng của ông, sau đó Michiko liền mang thai con. Con chính là thay ông đến bên cạnh làm bạn với cha...”
Hatsune trong lòng căng thẳng. Như thế này mới cảm thấy được người đàn ông này yêu mình sâu đậm đến cỡ nào. Cùng tình yêu tràn đầy dục vọng lúc trước của bản thân hoàn toàn bất đồng. Cha yêu thương mình càng thêm bao dung và cao thượng. Nhìn người đàn ông trong mắt tràn đầy tin cậy, Hatsune cảm giác chính mình bẩn thỉu như thế nào. Lại có thể ở lần đầu tiên gặp mặt y mà muốn làm bẩn con người thuần khiết đáng thương này. Thật sự là quá đáng mà.
Cha vẫn khóc, cho đến khi ngủ quên mới thôi.
Hatsune ôm y lên giường lớn, sau đó mình cũng lên theo.
Người kia vẫn ôm thật chặt vòng eo của gã, đem mặt chôn trong ngực gã, tựa hồ muốn lắng nghe tiếng tim đập của gã, để làm cho những bất an cùng căng thẳng của cơ thể an ổn trở lại.
Hatsune cũng vươn tay ôm lấy y, cảm giác tình yêu lúc này hoàn toàn khác với trước kia dần dần nảy sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.