Chương trước
Chương sau
Sáu giờ chiều, Y Đông đã về đến nhà đúng giờ như thường lệ. Cam Y bưng từng món ăn thơm nức mũi để lên bàn. Thân ái hôn đắm đuối Cam y trong một phút dồng hồ, Y Đông ngồi xuống bên cạnh anh, hưởng thụ bữa cơm thân mật chỉ có hai người. Y Đông không nói gì nhiều, bất quá Cam Y cũng không thấy ngại cái không khí lãnh đạm này. Y Đông vĩnh viễn quyến luyến thanh âm cùng tiếng cười giòn giã của anh. Trong bữa cơm, Cam Y không vội đề cập đến chuyện Văn Sâm, chờ khi cơm nước xong xuôi, hai người dắt nhau tản bộ trong vườn hoa để tiêu cơm, lúc này, Cam Y mới bắt đầu câu chuyện.

“Tiểu Đông, hôm nay Văn Sâm có gọi cho em, Fiona mang thai rồi, hai người họ đã quyết định kết hôn. Tiểu Đông, chúng ta cùng đến tham dự hôn lễ nha.”

Y Đông khẽ cau mày, bởi vì ảnh hưởng của người nào đó, nên Y Đông vẫn luôn bị ám ảnh với “đám cưới”. Cam Y ngẩng đầu hôn lên mắt cậu, khẽ tủm tỉm cười nói: “Nếu là đám cưới của ai đó thì có đi hay không cũng chẳng sao, nhưng hôn lễ của Văn Sâm hai ta không thể không có mặt được.”

Lại nói tiếp, dù sao Y Đông vẫn nợ Văn Sâm một phần ân tình, đương nhiên chính Y Đông là người rõ ràng nhất. Hơn nữa, nhìn bộ dáng chờ mong của Cam Y, cậu đành phải gật đầu: “Được.”

“Tiểu Đông, cám ơn anh.” Cam Y ôm chầm lấy Y Đông, vô cùng cao hứng, không ngờ mọi chuyện lại có thể dễ dàng đến vậy.

Y Đông bực mình ôm lấy anh: “Không cho phép nói hai chữ cám ơn.”

Bị Y Đông ôm chầm lấy, Cam Y khẽ cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Chủ nhân, Tây Nạp cũng đã hai tuổi rồi. Em muốn có thêm em bé.”

Đôi nhãn đồng màu xanh tím của Y Đông khẽ biến, cậu trực tiếp ôm ngang người Cam y theo kiểu công chúa, rồi bước như bay về phía biệt thự. Cậu có chút hoài niệm bộ dáng bụng mang dạ chửa của Cam Y rồi nha.

Trong phòng ngủ, hai dã thú đang say sưa làm cái việc khiến người xem phải tía tai đỏ mặt. Trong chuyện gói chăn, Y Đông phải thừa nhận bản thân có chút khuynh hướng “biến thái”. So với hình người của Cam Y, thú hình của anh càng khiến cậu chung tình lưu luyến hơn. Cậu không thể nào quên được khoảnh khắc khi Cam Y muốn cậu an tâm đã biến về lại hình mèo, một giây đó, tim cậu đã rung động không thôi, một giây đó, cậu đã quyết, cả đời này sẽ vĩnh viễn bị Cam Y mê hoặc. khi đó còn nhỏ dại, nào biết xúc cảm ấy là gì, giờ ngẫm lại, đó không phải chính là nhất kiến chung tình hay sao. Cho nên cậu đặc biệt thích cùng hoan hảo với Cam Y trong thú hình, thích cảm giác ram ráp khi đầu lưỡi Cam Y khẽ liếm láp cậu, tựa như lúc cậu hãy còn thơ bé.

Tựa mình trên lưng Cam y, Y Đông lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, phóng túng nhục bổng dã thú của mình dong ruổi trừu sáp trong cơ thể ấm áp của Cam y, nhìn bộ dáng ý loạn tình mê cua anh dưới thân mình, dục vọng cậu lại càng như được thêm dầu vào lửa, bừng bừng bùng phát. Khi Y Đông còn là nhân loại, vào thời kỳ dậy thì, cậu đã nhận ra bản thân có dục vọng với Cam Y, trong những giấc mơ, cậu không ngừng đặt anh dưới thân mà xâm phạm. Còn bây giờ, có thể nói là muốn gì được nấy, như thường lệ, Cam Y lúc này đang sướng đến mê người, không ngừng rên rỉ dưới thân cậu, đây chính là khoái cảm cực đỉnh mà cậu mang lại cho anh.

Ngay khi bảo bảo đã định hình trong thân thể Cam Y, tốc độ quấy xuyên của Y Đông lại càng gia tăng, thú tinh của cậu chính là nguồn dinh dưỡng quý giá nhất đối với bé yêu. Phát ra từng tiếng gầm gừ, Y Đông dần đạt đến đỉnh khoái cảm, cuối cùng, cậu đem thú tinh của mình bắn từng giọt vào sâu trong thân thể Cam y. Mà trên đời này, chỉ có mỗi mình Cam Y mới có thể mang lại khoái cảm cho cậu.

Còn Cam Y được Y Đông hai lần đưa lên đỉnh cao trào đang quỳ rạp trên đất, lúc này, anh chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, tựa như hồn phách đều thăng hoa, phiêu diêu bay bổng, thống khoái vô cùng. Có người ôm anh về giường, sau đó người đó dùng lực vừa phải vuốt ve phần bụng của anh, rồi kéo dần ra khắp cơ thể. Cam Y sảng khoái mà khoa loạn tứ chi, anh rất thích hưởng thụ vuốt ve cùng dục vọng chiếm giữ mãnh liệt của Y Đông trong hình thú. Nhớ trước đây, anh thường xuyên yêu thích cảm giác biến thành một con mèo nhỏ, cuộn mình trong lòng Y Đông, khi đó Y Đông hãy còn là một cậu bé, không cách nào có thể ôm trọn anh như bây giờ. Khi ấy anh đã cảm thấy cuộn mình trong lòng Y Đông đặc biệt sảng khoái khó tả, đến không tài nào diễn cảm được. Có lẽ ngay từ lúc ấy, anh đã đem lòng yêu Y Đông rồi, chỉ là anh quá ngốc nghếch không chịu nhận ra mà thôi.

Ý  thức dần rời xa, Cam Y được Y Đông không ngừng vuốt ve, liên tục phát ra tiếng gầm gừ thoải mái, chỉ một lúc sau, anh đã ngủ say lúc nào không hay. Y Đông cũng không định thu tay lại, mà còn thêm phần ôn nhu vuốt ve thân thể xinh đẹp của anh hơn nữa, Y Đông nghĩ rằng, cho đến khi bản thân nhắt mát xuôi tay, tình yêu sâu đậm cậu giành cho Cam Y cũng không thể nào tan biến được. Gia Gia của cậu so với bất kỳ ai trên thế gian này cũng đẹp hơn gấp trăm ngàn lần, càng khiến cậu quyến luyến không nỡ rời xa.

Cảm giác thức dậy vô cùng thoải mái, lúc này, Cam Y mới nhấc máy lên, gọi cho Khổng Thu và Mục Dã báo tin hôn lễ của Văn Sâm. Trong điện thoại, cả hai đều vô cùng chắc chắn chuyện bản thân sẽ tham gia hôn lễ hôm ấy, hơn nữa còn nhất định sẽ dùng hết mọi “thủ đoạn tàn khốc” để có thể kéo theo hai vị chủ nhân nhà mình cùng đi chung. Trong suốt mấy mươi năm dài đằng đẵng đầy cô quạnh đó, Văn Sâm đã mang lại cho họ hơi ấm của thân nhân, phần ân tình này, cả ba đều ghi lòng tạc dạ. Đương nhiên, việc thuyết phục hai vị băng sơn chủ nhân kia cũng có chút khó khăn. Bởi vì, không biết là trùng hợp thế nào mà hiện tại, cả Khổng Thu lẫn Mục Dã đều đang mang thai.

Khổng Thu đã có mang được hơn một tháng, còn Mục Dã chỉ mới vừa thụ thai vài hôm trước. Bọn họ cũng giống như Cam Y, bé con đều đã hai tuổi, cho nên cả hai đều cảm thấy đã đến lúc có baby thứ hai. Mặc kệ chuyện hai vị chủ nhân đã tuyên bố không muốn có con, hay là không muốn sinh quá nhiều con đi chăng nữa, cả Khổng Thu lẫn Mục Dã đều hết sức thâm tình cầu khẩn chủ nhân cho mình thêm một “bé con mũm mim” nữa. Đương nhiên là hai vị chủ nhân kia không tài nào cưỡng lại được cám dỗ mà bị thua tơi tả, đành xếp giáp quy hàng, rồi mang côn thịt ra đại chiến ngay lập tức để tiến hành quá trình “sản xuất hậu đại.”

Tục ngữ nói mười năm phong thủy luân chuyển, lần mang thai đầu là con so, vậy mà Khổng Thu không có chút phản ứng nào, còn Mục Dã lại nôn thốc nôn tháo đến không tài nào thở nổi. Thì lần mang thai này, cả hai lại đổi vị trí cho nhau. Phản ứng thai của Khổng Thu rất lớn, mới một tháng mà chỉ cần ngửi mùi thức ăn là lại nôn, hầu như cậu chẳng thể ăn được chút gì. Còn Mục Dã thì trước mắt vẫn chưa có phản ứng gì bất thường, chỉ là ăn nhiều hơn lúc bình thường một chút mà thôi. Bố Nhĩ Thác cũng vì thế mà có thể bớt khẩn trương hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, chứ anh không tài nào có thể hoàn toàn yên tâm được, dù sao Mục Dã cũng chỉ mới thụ thai, phản ứng có mãnh liệt hay không phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể xác định được.

Chuyện để hai ông bầu ngồi trong máy bay suốt bảy tam tiếng dồng hồ từ Mỹ sang Pháp chỉ để dự hôn lễ của “người khác” đối với hai vị băng sơn chủ nhân Bố Nhĩ Thác và Blue mà nói là nhiệm vụ hoàn toàn bất khả thi. Chuyện lần này không phải chỉ cần Khổng Thu và Mục Dã kêu vài tiếng “chủ nhân” là có thể đối phó được. Sau khi nấu cháo điện thoại với Cam Y xong, cả hai đều nhân lúc không có chủ nhân bên cạnh, vụng trộm gọi cho nhau thương lượng, kết quả cả hai đã quyết định, trước tiên phải tìm cách dụ dỗ Blue và Bố Nhĩ Thác sang Pháp trước đã, rồi sau đó mới tìm cách nói sau. Đến lúc đó, chẳng phải gạo đã gần thành cơm rồi sao, cho dù hai người kia có nổi giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể vác hai người lên vai rồi bay về Mỹ được, còn lại thì chỉ cần tùy cơ ứng biến dỗ ngon dỗ ngọt là được ngay chứ gì. Chính vì vậy, nên khi đêm xuống, trước khi ngủ, hai người đều thì thầm với Blue và Bố Nhĩ Thác là đột nhiên rất muốn sang Pháp du lịch, ông bầu là lớn nhất, nên cả Blue lẫn Bố Nhĩ Thác đều không mảy may nghi ngờ chút nào. Ngay lúc Khổng Thu và Mục Dã nói sau khi đến Paris chơi rồi sẽ đến nơi nào tham quan, thì Blue và Bố Nhĩ Thác đã cấp tốc điện thoại cho trợ thủ, nói bọn họ chuẩn bị phi cơ ngay lập tức.

Cam Y cũng không biết Khổng Thu và Mục Dã quyết định tiền trảm hậu tấu, nên vẫn như bao ngày, đi tới đi lui giúp Y Đông chăm lo nhà cửa, nấu nhiều món ngon cho Y Đông ăn, và làm những việc mình thích. Y Đông và Cam Y lúc ân ái và khi thường nhật có chút khác biệt, cuộc sống của Cam Y so với hai người kia khá là tự do. Sáng hôm sau, nghe Khổng Thu và Mục Dã điện thoại báo là đã “thuyết phục” được chủ nhân nhà mình bay sang Paris, Cam Y cảm thấy vô cùng cao hứng, liền lập tức cầm máy gọi ngay cho Văn Sâm. Văn Sâm sau khi nghe xong cũng cảm thấy kích động không thôi. Bản thân Văn Sâm khi sinh ra chỉ là một kẻ mang năng lực thấp kém trong gia tộc Tát La Cách, nên hôn lễ mà được người có năng lực “Cung” nguyện ý tham dự, đối với anh và Fiona mà nói là vinh hạnh không gì sánh được, điều này còn giúp cho Fiona có thể thuận lợi dung nhập vào gia tộc Tát La Cách.

Y Đông cũng muốn tận dụng chuyến sang Pháp mà cùng Cam Y hưởng thụ thêm một tuần trăng mật nữa, có thể thoải mái nghỉ ngơi, an dưỡng. Sau khi Cam Y sinh Tây Nạp đến giờ, cậu vẫn luôn bù đầu với núi công việc không ngày nào vơi, nên vẫn chưa thực hiện được lời hứa mang Cam Y đi du lịch. Còn về phần Tây Nạp, Y Đông rất tin tưởng thằng nhóc con Simba kia có thể chăm sóc bé thêm một thời gian nữa. Sau khi xác định chuyện sang Pháp lần này, Y Đông lại càng vùi đầu vào công việc hơn. Mỗi ngày sau khi tan sở về dùng cơm với Cam Y xong, là cậu lại tiếp tục chôn mình trong đống công văn trong thư phòng, bất quá lúc này, còn có Cam Y phụ một tay. Sau khi kết hôn, Cam Y đã cho giải tán toàn bộ người làm, bởi vì khi chưa kết hôn, anh đã quen lăn xả lo bao việc, nay nếu chỉ ngồi ngốc ở nhà cả ngày không có gì để làm, anh thật không tài nào chịu nổi. Mặc kệ là anh hay Khổng Thu, Mục Dã, ai cũng đều có những chuyện mà bản thân muốn làm, chỉ bất quá, đối với cả ba mà nói, thì gia đình luôn đóng vai trò trọng yếu nhất.

Cuộc sống xô bồ trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày sang Pháp. Bởi vì Khổng Thu cũng sẽ bay sang Paris, nên Cam Y cũng không đón Tây Nạp về, phải nói là chuyện này khiến cho Simba cao hứng vô cùng. Hôm nay Cam Y cố ý dậy thật sớm, làm một bữa sáng thịnh soạn cho Y Đông rồi mới sảng khoái ra sân bay. Ba người bọn họ đã thương lượng kỹ, sau khi đến Pháp, cả ba sẽ tranh thủ gặp nhau sớm một chút, ha ha, còn dùng bữa cơm họp mặt nữa chứ. Nếu không, lần tới hội họp, thật không biết phải chờ đến bao giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.