Mơ hồ tỉnh lại, Mục Dã có cảm giác cậu đã có một giấc ngủ thật sâu, thật lâu. Từ sau vụ việc xảy ra ở Đức, cậu chưa bao giờ có một giấc ngủ yên ổn, trầm sâu như thế. Cảnh vật thu vào trong tầm mặt cậu lúc này hoàn toàn xa lạ. Mục Dã thử chuyển động đầu, đây là đâu? Trong phòng, cửa sổ rộng lớn được rèm che phủ kéo dài từ trên cao xuống tận mặt đất, chỉ có lớp ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ phát ra. Mục Dã muốn ngồi dậy, nhưng cậu vừa mới động một cái, phần dạ dày đã truyền đến một trận đau buốt tê tái. Đè chặt lên đó, Mục Dã cuộn tròn cả người lại, thống khổ chịu đựng đau đớn lan trải khắp người.
Kẹt kẹt, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, có người đi đến. Đau đớn trong người đã biến toàn bộ không gian trước mắt Mục Dã thành một màu đen, cậu cơ bản không còn tâm tư để ý người bước vào là ai, huống hồ, cậu cũng đã đoán được. Có người lên giường, đỡ cậu dậy, theo bản năng, Mục Dã muốn lùi lại, nhưng lại bị đối phương ôm trọn vào trong lồng ngực.
Nằm trọn trong lòng đối phương, Mục Dã xác định chính xác được người đến. Giờ khắc này, Mục Dã chỉ còn biết cam chịu. Nếu cứ đau mãi cho đến chết chưa hẳn là một chuyện không tốt, cậu có thể vĩnh viễn thoát khỏi cái người mà cậu không tài nào hiểu được nổi này. Một bàn tay to lớn đặt lên phần dạ dày của cậu, nhẹ nhàng ấn xuống. Trong mắt Mục Dã bỗng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blue-neleta/2212009/chuong-94-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.