Từ sau khi dự sinh nhật của Mục Dã đến nay, Khổng Thu trở nên phi thường bận rộn, cho dù cậu gần như từng giây từng phút đều ở bên cạnh Blue, nhưng những hành động thân mật của cả hai lại gần như không có. Mỗi ngày, sau khi thức dậy, Khổng Thu mang máy ảnh đi đến studio làm việc, còn không thì đi chụp ngoại cảnh, về đến nhà, cậu ôm Blue đi tắm rồi cùng nhau lên giường ngủ. Cũng vì công việc bề bộn, nên Khổng Thu cũng không cùng Mục Dã gặp mặt, dường như Mục Dã cũng biết Khổng Thu dạo này rất bận, nên thỉnh thoảng y chỉ điện thoại hỏi thăm chứ không hẹn cậu đi đâu nữa.
Còn Blue, nó chỉ âm thầm chờ hai chân sau hồi phục, cũng không cường ngạnh đòi liếm miệng của Khổng Thu, thậm chí cũng không hề liếm đến khóe miệng của cậu. Khổng Thu đang trong tình trạng cả thể xác lẫn tinh thần đều khẩn trương tột độ, cũng vì biểu hiện này của Blue mà thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tuy rất vừa ý, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó mất mát, mà ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu mất mát đó là gì.
Một tháng trong nháy mắt đã trôi qua, Khổng Thu nhận được thông báo của trợ lý, có một buổi triển lãm nghệ thuật ở Đức mời Khổng Thu đến dự. Khổng Thu sau khi nhận được điện thoại chỉ thản nhiên đồng ý. Ảnh cưới của Dư Nhạc Dương và Đào Đào cậu đã xử lý xong, cũng đã gửi lại cho Dư Nhạc Dương. Hai người đều bộn bề công việc nên từ sau khi trở về thành phố S đến nay, Khổng Thu và Dư Nhạc Dương cũng chỉ điện thoại cho nhau được hai ba cuộc. Lần này trong điện thoại, Dư Nhạc Dương chỉ mải khen ảnh chụp hợp với phong cảnh ra sao, rồi ảnh ***g trong khung đẹp đến thế nào, Khổng Thu phát hiện ra tim mình không còn đau như lúc trước nữa, thậm chí một chút đau đớn mỏng manh cũng không mảy may có. Khổng Thu biết, phần tình cảm thầm lặng này của mình đã phần nào phai nhạt đi.
Cúp điện thoại, Khổng Thu thở một hơi thật dài, ghé vào trên bàn. Cậu hối hận, cậu không muốn đi Đức, không muốn rời khỏi thành phố S, không muốn… không muốn rời xa Blue. Blue bây giờ đã không còn dính lấy cậu như lúc trước, thậm chí còn không thèm liếm miệng cậu. Đây rõ ràng là kết quả mà cậu muốn có, nhưng sao giờ cậu lại thấy không thoải mái chút nào.
“Blue…” Cậu lên tiếng, theo bản năng, cái tên đầu tiên thốt ra, chính là Blue. Nếu không có Blue, cậu không thể nào nhanh chóng nguôi ngoai đi nỗi đau “thất tình” mà Dư Nhạc Dương đã vô tình gây ra. Vậy mà bây giờ, cậu cứ thế này mà bỏ lại Blue, có phải là hơi quá đáng hay không?
Bật thẳng dậy. Khổng Thu mở mấy trang web lên xem điều kiện để đem vật nuôi cùng đi xuất ngoại. Sau khi xem được vài trang, cậu chán nản tắt máy, đừng nói là thời gian đăng ký đã không kịp, mà Blue còn chưa chích ngừa, chỉ điểm này thôi cũng đã không được lên máy bay rồi.
Giương mắt nhìn con mèo đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, Khổng Thu đứng dậy đi đến bên cạnh, tai mèo giật giật, đôi mắt màu lam chỉ chớp mở một cái, rồi lại tiếp tục nhắm.
“Blue.” Ngồi lên sofa, ghé vào người Blue, Khổng Thu nắm hai chân trước của Blue lên, áy náy nói: “Có một chuyện, ta muốn thương lượng với mi.”
Blue mở mắt, trở mình nằm lại để tiện cho Khổng Thu nắm lấy chân mình, nhưng nó cũng không như lúc trước mà nhào lên liếm khóe miệng, hay hôn lên môi cậu nữa. Vô thức nhíu chặt mi, Khổng Thu trở mình nằm xuống sofa, đem Blue ôm lên ngực mình.
“Blue, chuyện là, cuối tuần này ta sẽ đi Đức. Ta kiểm tra rồi, nếu mi muốn đi với ta thì phải đăng ký trước ít nhất là hai tháng, không chỉ vậy, mà còn phải chích ngừa, tẩy giun, trị rận nữa. Cho nên lần này ta không thể đem mi theo được, mi ở lại nhà mẹ cô Trương được không? Ta sẽ mau chóng trở về.” Lý do vô cùng chính đáng, nhưng Khổng Thu lại không cách nào nhìn thẳng vào hai mắt Blue mà nói.
Đôi mắt mèo to tròn chăm chú nhìn Khổng Thu, ngay lúc Khổng Thu cảm thấy bất an, khó chịu, thì nó liền “meo meo” hai tiếng tỏ vẻ không sao cả. Không hề tức giận, hay không đồng ý, thậm chí ngay cả chút bất mãn cũng đều không có, tâm can Khổng Thu tựa như rơi thẳng xuống đáy vực.
“Blue, mi giận sao?”
“Meo meo ô.”
Cái mũi ẩm ướt cọ cọ vào cằm của Khổng Thu, nói cho đối phương biết là nó không hề tức giận.
Bleu như thế lại càng làm Khổng Thu bất an, cậu nâng đầu Blue lên, cẩn thận hỏi: “Thật không tức giận chứ?”
“Meo meo.” Không tức giận, nhưng cũng không vươn đầu lưỡi ra.
“Blue…” Blue không tức giận không phải là cậu nên vui ư? Nhưng sao cậu vẫn không cách nào vui lên được.
“Meo meo ô.” Khẽ cọ cọ, thanh âm vô cùng bình thường.
“Blue, ta bỏ mi lại một mình, mi có quyền tức giận với ta đó.” Nổi giận đi, nổi giận với ta đi Blue.
“Meo meo ” tiếp tục cọ, thanh âm vẫn như trước, không một chút ôn nhu ngày thường.
“Blue…” Khổng Thu nhịn không được mà nói: “ Mi cứ nổi giận với ta như mọi khi đi, chứ bộ dáng lúc này của mi ta nhìn không quen mắt chút nào.”
“Meo meo…” Nhẹ nhàng cắn lên cằm của Khổng Thu, Blue bày ra bộ dạng vô cùng phối hợp.
Trong lòng Khổng Thu rất khó chịu, cậu xoay người lại, đem Blue đặt dưới thân, rồi chôn mặt trong ***g ngực đầy lông của nó, đến khi ngộp thở, mới nói: “Blue à, đừng như vậy, ta vẫn quen cái bộ dáng giận dữ vô độ của mi hơn.”
“Meo meo.” cái đệm thịt mèo sờ sờ lên mặt Khổng Thu.
Trong lòng buồn bực, Khổng Thu lên tiếng: “Blue, ta sẽ nhanh chóng trở về, phải chờ ta đó.”
“Meo meo.” Tôi sẽ chờ em mà.
“Blue… Ta không muốn đi.”
“Meo meo meo meo…” Đi đi, đi đi.
“Blue…” Khổng Thu bất an, ngẩng đầu lên, “Mi có phải là đang giận ta không?”
Con mèo nào đó hơi trợn mắt lên, đồng tử đảo một vòng, rồi le lưỡi ra, một giây đó khiến Khổng Thu hồi hộp đến ngừng hô hấp, cậu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý môi sẽ bị liếm, nhưng ngay sau đó, cậu lại sợ đến ngây người. Blue chỉ liếm liếm miệng của nó, rồi lại thu lưỡi về!
“Meo meo ” Tựa như đang trấn an tiểu hài tử, cái đệm thịt trên chân nó vỗ vỗ nhẹ lên mặt Khổng Thu.
Blue nhất định là đang giận cậu, Khổng Thu dám khẳng định chắc chắn điều này, bằng không sao Blue lại không chịu liếm cậu?
“Blue…”
“Meo meo ô ”
Hai chân trước ôm lấy cổ của Khổng Thu, Blue cắn nhẹ lên tai cậu một cái. Trái tim đang nằm dưới đáy vực của cậu nháy mắt bay vọt lên, Khổng Thu ôm chặt lấy Blue, nhưng không hiểu sao cậu vẫn thấy mất hứng.
“Blue, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Meo meo.” Tôi chờ em.
Đêm xuống, bên trong gian phòng u ám, tối đến không thể nhìn rõ cả năm ngón tay duỗi ra trước mặt, chờ đến khi mắt thích ứng được với bóng tối ở đây, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh không mấy rõ ràng của một người nào đó. Người kia nửa nằm sấp trên giường, đôi mắt màu lam chăm chú ngắm nhìn nam nhân đang say ngủ, rồi mới đặt tay lên, xoa nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt của cậu, đến khi nó giãn ra mới thôi. Móng tay người nọ rất dài, cũng vô cùng sắc nhọn, tái nhợt đến gần như trong suốt.
“Thu Thu…. Thu Thu…” Người nọ cúi đầu kêu tên cậu. Có lẽ vì thanh âm của anh có thể khiến lòng người bình ổn, nên cậu đang ngủ vô cùng bất an, chợt hướng phía anh mà xoay người lại, thần sắc trở nên bình tĩnh hơn, hô hấp cũng đều hơn.
“Thu Thu..” Người nọ giật giật, rồi mới cúi đầu hôn lên môi cậu, thật nhẹ nhàng, một cái rồi thêm một cái. Bỗng có thứ gì đó di chuyển trong không gian u ám hai lượt, ánh mắt người nọ hiện lên vẻ ảo não, quay đầu lại nhìn, vật đó tựa hồ như là đuôi của động vật.
“Blue…” Nam nhân ngủ say vươn tay định ôm cái gì đó, ánh mắt người nọ liền ánh lên niềm vui vô hạn, lập tức nằm xuống, đem đối phương ôm vào lòng. Chẳng qua giữa chuỗi động tác của anh, có thể nhận ra được chân anh dường như không được linh hoạt cho lắm.
“Blue, … Đừng rời bỏ… ta… Ta không muốn… đi.”
“Thu Thu, chờ tôi, phải chờ tôi.”
“Blue…”
Lời lẽ dịu dàng, nhưng vẫn pha chút ý muốn cùng đối phương dây dưa, hai tay của người nọ ôm chặt lấy nam nhân đang ngủ say. Lúc đồng hồ chỉ đúng bốn giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc, bóng đen liền biến mất, chỉ còn lại một cuộn lông màu hoàng kim đang nằm ngay vị trí của người nọ.
Mặc kệ Khổng Thu có chịu hay không, thì ngày xuất ngoại cũng gần kề. Cậu tự mình lái xe chở Blue đến nhà mẹ của tiểu Trương, vừa mới đến cửa, khát vọng không muốn đi Đức trong lòng Khổng Thu lại càng thêm mãnh liệt. Trong phòng khách lúc này, có thể nhìn thấy ít nhất là sáu con mèo, có lẽ ở phòng khác cũng có, nghĩ đến chuyện Blue sẽ sống chung với bầy mèo này trong vòng mười ngày, Khổng Thu không tài nào cười cho nổi.
“Khổng tiên sinh, ngài yên tâm, mèo mẹ tôi nuôi đều rất ngoan.” Tiểu Trương vừa nói với Khổng Thu, vừa xách cái giỏ đựng đồ dùng hàng ngày của Blue vào.
“A, không phải thế, tôi chỉ là đang lo Blue sẽ hung dữ gây sự với bọn nó. Cô cũng biết là tính tình nó không được tốt cho lắm mà.” Lúc này, bố mẹ của Tiểu Trương không có ở nhà, Khổng Thu liền đổi giày rồi ôm Blue vào trong. Còn chưa đến gần ghế sofa, mấy con mèo trong phòng đã hướng Blue mà ngao ô ngao ô, lại còn vừa kêu, vừa lùi lại, tựa hồ như rất sợ Blue. Blue lạnh lùng liếc đám mèo kia một cái, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Tiểu Trương, nhà mẹ cô nuôi bao nhiêu con mèo?” Sao mà càng lúc càng nhiều thế này?
“Chín con.”
“Nhiều vậy à!” Khổng Thu đưa mắt nhìn qua từng con, con nào cũng rất đẹp, rất dễ thương, cậu theo bản năng hỏi “Có mèo cái không?”
“Có. Những sáu con cơ.”Tiểu Trương đi lại chỗ ngăn tủ, ôm lên một con mèo mặt bẹp, lông xù, nói: “Đây là con bé nhất, nó thuộc giống mèo Ba Tư, là của một người bạn tặng cho mẹ tôi. Tính nó rất ngoan, bất quá nó thật sự rất thích làm nũng.” Nói xong, cô còn sờ sờ con mèo thoạt nhìn qua cũng biết là đang cực kỳ sợ hãi kia, “Bé ngoan, đừng sợ mà, Blue coi vậy chứ là một mĩ nam tử đó nha.”
Blue sẽ không thích con mèo này, lông quá dài, nghĩ vậy, Khổng Thu liền ôm Blue tránh xa con mèo đó ra, đến gần ghế sofa, ngồi xuống. Tiếp theo, cậu nhìn thấy một con mèo rất đẹp, dựa theo lời Tiểu Trương, đây là một con mèo lai. Nó khẩn trương mà chăm chú nhìn Blue, nhỏ giọng kêu meo meo, tiếng kêu kia thật có thể khiến lòng người tan vỡ. Khổng Thu ôm chặt lấy Blue, ngay cả cậu cũng thấy con mèo này thật sự rất đẹp, không biết Blue có cảm thấy vậy hay không?
“Giai Giai, chào hỏi Blue đi.”
“Meo…”
“Giai Giai, đừng sợ nha.”
Khổng Thu cào cào cằm của Blue, yêu cầu bạn tốt của mình lên tiếng: “Blue, chào hỏi tất cả mọi người đi, đây đều là bạn mới cuả mi đó.”
“Ngao!” Gầm lên giận dữ, biểu lộ lập trường kiên định cuả một con mèo.
Khổng Thu cố không để lộ biểu tình lên mặt, nhưng trong lòng cậu cực kỳ hạnh phúc, bởi vì thoạt nhìn Blue sẽ không thích con mèo này. Tâm tình thả lỏng, cậu hạ miệng xuống, hôn con mèo nào đó.
“Tiểu Trương, thay mặt tôi cám ơn bố mẹ cô nhé, Blue đành làm phiền hai bác vài hôm rồi.”
“Khổng tiên sinh không cần khách sáo vậy đâu, Blue cũng rất dễ chăm mà.”
Thấy Giai Giai đang vô cùng sợ hãi, Tiểu Trương đành buông Giai Giai ra, nó vội vàng chạy trốn vào sau tủ.
“Tôi thấy Blue một chút đáng sợ cũng không có, sao chúng nó lại sợ Blue đến thế nhỉ?” Tiểu Trương toan đưa tay sờ sờ đầu Blue, nhưng khi cách Blue chỉ còn chừng một bàn tay, cô đột nhiên dừng lại. Ngượng ngùng thu tay, Tiểu Trương cười gượng hai tiếng: “Ha ha, Blue đúng là rất đáng sợ nha.”
“Blue, ở lại đây phải ngoan biết không?” Nhéo nhéo tai con mèo, Khổng Thu một lần nữa dặn dò: “Thói quen hằng ngày của Blue tôi đều viết sẵn hết ra đây, ngay trên bao hồ sơ này, phiền mẹ cô nhìn qua một chút. Những thứ khác cũng không có gì đặc biệt, chỉ là khi nó đi WC, phải cần có người hỗ trợ một chút.”
“Vâng, tôi sẽ nói lại với mẹ. Khổng tiên sinh yên tâm đi.” Tiểu Trương nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Khổng tiên sinh, chúng ta phải đi thôi.”
Trên mặt Khổng Thu tràn đầy sự không muốn, cậu thật hối hận vì xúc động nhất thời của mình. Ôm lấy Blue, chủ động hôn lên miệng nó một cái, Khổng Thu khó khăn nói: “Blue, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, không được chạy loạn, đừng làm hai chân sau trở nặng, nghe chưa?”
“Meo meo…” Con mèo vươn đầu lưỡi ra, trong lòng Khổng Thu chợt cuống quít lên. Nhưng lại khiến cậu thất vọng, Blue chỉ liếm liếm lên cằm cậu mà thôi.
“Khổng tiên sinh, chúng ta phải đi rồi.”
“Ừ.”
Gian nan buông Blue ra, Khổng Thu cúi người hôn lên trán Blue, hai chân vẫn không chịu rời.
“Khổng tiên sinh?”
“Đây, đi thôi.”
Sờ sờ đầu Blue, cào cào cằm của nó, xoa xoa hai chân sau, Khổng Thu khẽ cắn môi rồi nhanh chóng xoay người đi. Lúc ra đến cửa, cậu quay đầu lại, chỉ thấy một cái đầu mèo đang cố vươn ra khỏi ghế sofa nhìn cậu.
“Blue, ta sẽ nhanh chóng trở về, chờ ta.”
“Meo meo.”
“Phải ngoan ngoãn biết không, không được phép bỏ cơm.”
“Meo meo.”
“Không nên nhảy lên nhảy xuống, không được đánh nhau lung lung.”
“Meo meo.”
“Chờ ta trở lại.”
“Meo meo.”
Cửa đã mở, không thể không đi, Khổng Thu nhấc hành lý lên, nhẫn tâm bước ra, không cho phép bản thân quay đầu lại, cậu nhanh chóng bước về phía thang máy.
“Meo meo…”
Phía sau tựa hồ như có thể nghe được tiếng kêu của Blue, Khổng Thu lại một lần nữa đau đến tê tâm liệt phế.
“Meo meo meo meo meo meo…” Nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, thảm thiết kêu lên mấy tiếng, chợt Blue quay đầu lại, mắt mèo trở nên sắc bén. “Meo meo ngao!!”
Một trận hỗn độn bước chân. Bên trong phòng khách lúc này không thấy bóng của một con mèo nào nữa. Chậm rãi đứng lên, Blue đi đến bên cạnh ghế sofa, sau khi thử vài lần, hai chân trước thuận theo chân ghế mà trượt xuống, hai chân sau cũng phóng theo. Khó khăn ổn định lại trên mặt đất, Blue nghỉ một chút, rồi mới thong thả tiến về phía trước. Mấy con mèo khác đi ra thăm dò nó, nó vừa quay đầu lại, đã không thấy bóng mèo đâu.
Từng bước, một bước, hai bước, ba bước…. Đi đến khi chân sau run lẩy bẩy, Blue mới gục xuống tại chỗ, hai chân trước xoa bóp hai chân sau. Nghỉ ngơi chừng hai mươi phút, nó lại đứng lên tiếp tục tập đi.
“Meo meo…” Thu Thu.
Đoạn đường yên lặng ra đến sân bay, sau khi qua kiểm an, Khổng Thu tìm chỗ ngồi xuống, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Tiểu Trương ngồi một bên hé miệng cười trộm, cô hoàn toàn hiểu được tâm tình của miêu nô lúc này.
Trong đầu toàn là hình ảnh cuả Blue, thẳng đến khi có một bàn tay đặt lên vai cậu, Khổng Thu mới hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn, cậu kinh hoảng kêu to: “Mục Dã?”
“Sao vậy? Nhìn thấy tôi mà kinh ngạc đến vậy sao?” Người vừa nói kéo theo một cái valy nhỏ phía sau, vòng qua bên người Khổng Thu, ngồi xuống.
Vẻ mặt cuả Khổng Thu, vô cùng rõ ràng, chính là kinh ngạc.
Hướng Khổng Thu cười cười, Mục Dã giơ phiếu đăng ký trong tay lên: “Tôi chưa nói cho cậu biết là tôi sẽ sang Đức chung với cậu sao?”
“Chưa!” Khổng Thu không biết lúc này mình nên có biểu tình gì.
Trừng mắt nhìn qua. Mục Dã nhét phiếu đăng ký vào tay Tiểu Trương, rồi mới lấy phiếu đăng ký của cô, nói: “Tiểu Trương, phiền cô đổi chổ khác nhé, tôi muốn ngồi chung với Trọng Ni.”
“Ha ha, được thôi, được thôi.” Tiểu Trương dịch mông sang một bên, đánh chết nàng cũng không dám nói không muốn.
“Cám ơn cô.” Đem phiếu đăng ký của Tiểu Trương nhét vào túi, Mục Dã vươn tay ra với Khổng Thu, lúc này cậu vẫn còn đang kinh ngạc đến ngẩn cả người: “Khổng tiên sinh, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Ơ, vâng vâng.” Đờ đẫn bắt lấy tay đối phương, rồi nhanh chóng rút ra, Khổng Thu lộ ra nụ cười mất tự nhiên, đứng dậy nói: “Tôi muốn đi wc.”
Không đợi Mục Dã đáp lời, Khổng Thu đã bỏ chạy nhanh như ma đuổi.
Nhìn chăm chú bóng dáng vội vàng của Khổng Thu, Mục Dã nhíu mày, rồi lại thản nhiên cười. Tiểu Trương khẽ cúi đầu, đưa mắt liếc nhìn Mục Dã một cái, thấy trong mắt y chỉ toàn hình bóng của Khổng Thu, mắt cô liền vội chuyển – có gian tình!
Tạt lên mặt mấy vốc nước lạnh, cái đầu hỗn loạn của Khổng Thu chợt thanh tỉnh hơn nhiều. Mục Dã rõ ràng là muốn cùng cậu đi Đức… Nghĩ đến chuyện ngày đó, lòng Khổng Thu lại loạn cả lên, cậu nên làm sao bây giờ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]