Lúc xe dừng lại trước cửa nhà Mục Dã, Blue mới thôi không gào lên nữa. Khổng Thu thì đầu đầy mồ hôi, vừa ôm nó xuống xe vừa xin lỗi Mục Dã. Còn Mục Dã chỉ cười cười rồi nói một câu: “Hay là đừng cho Blue liếm miệng cậu nữa, dù sao thì nó cũng chỉ là một con mèo thôi mà.”
Vừa nghe dứt câu, Khổng Thu đã nhanh tay lẹ mắt che miệng Blue lại, ngăn không cho nó gào toáng lên.
Tuy chỉ là tiệc tại gia, nhưng người mà Mục Dã mời cũng không ít, trong công ty cũng có mà người bên ngoài cũng không thiếu, trên cơ bản, Khổng Thu đều biết mặt họ, mặc dù tuyệt đại đa số chỉ dừng ở mức sơ giao. Bất quá công việc của cậu đòi hỏi phải tiếp xúc với nhiều người, nên muốn họ không nhận ra cũng khó.
So với trang phục hoa lệ của mọi người hôm nay, Khổng Thu ăn mặc khá giản dị. Một cái quần jeans bạc màu, một đôi giày vải màu lam, một cái áo sơ mi trắng, cùng với thắt lưng da màu đen. Nhưng cũng vì cậu ăn mặc quá mức đơn giản, nên càng nhìn càng nổi bật hơn người thường. Mái tóc hai tháng chưa cắt tỉa được vén lên sau tai, gương mặt lâu ngày không ra nắng cũng tăng thêm vài phần thanh tú. Càng khiến người ta chú ý hơn chính là trên tay cậu còn ôm chặt một con mèo màu hoàng kim, vì thế dù là người quen hay không quen đều vây lại bắt chuyện với cậu.
Sắc mặt Blue lúc này không thể gọi là tốt được, nếu như không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blue-neleta/2211699/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.