Kết quả kiểm tra vượt xa dự đoán trước đây của bác sĩ, các xét nghiệm cho thấy, Blue hoàn toàn khỏe mạnh, còn hai chân sau của nó cũng đang trên đà hồi phục. Nghe bác sĩ nói khả năng Blue hồi phục hoàn toàn là 100%, Khổng Thu thiếu chút nữa không kiềm chế được mà rơi lệ. Không dám nói cho bác sĩ nghe là ở nhà cậu đã cho Blue ăn rất nhiều thứ mà mèo không nên ăn, cậu chột dạ, cúi gằm mặt mà ôm Blue ra khỏi bệnh viện. Lúc bác sĩ nhắc Khổng Thu tháng sau nhớ đem Blue đến để xổ giun, trị rận và tiêm ngừa vắc xin, Khổng Thu vội trấn an Blue đang gầm gừ trong lòng mình, vội vàng bước ra xe. 
“Ngao ô ngao ô ngao ô…..” 
Chạy được một đoạn, Khổng Thu dừng xe lại, vuốt ve Blue đang nằm trên đùi mình, trong mắt cậu ánh lên niềm vui mừng cực độ. 
“Blue, tốt quá rồi, mi có thể đứng lên được, thật sự là tốt quá mà.” Hốc mắt Khổng Thu chợt trở nên cay nóng. Cậu háo hức, gần như không thể chờ được đến lúc nhìn thấy Blue chạy nơi này, trốn nơi kia, nhảy lên, nhảy xuống khắp phòng. 
“Ngao ô ngao ô ngao ô…” Hiển nhiên Blue cũng không được hài lòng cho lắm. 
Tưởng là nó không muốn tẩy giun cùng chích ngừa, Khổng Thu vội vàng nói: “Chỉ cần mi không ngã bệnh, ta sẽ không bắt mi đi đâu.” 
“Ngao ô ngao ô ngao ô.” Ơ, vậy là không phải nó bực mình vì chuyện này sao. 
Nụ cười trên mặt Khổng Thu chợt đông cứng, cậu đã nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blue-neleta/2211696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.