Giờ tan tầm đã qua từ rất lâu, mãi đến 9h, Khổng Thu mới tới trước cổng khách sạn Triều Dương. Đỗ xe xong, Khổng Thu toàn thân cứng ngắc bước xuống, con mèo vẫn nằm trong lòng cậu như định làm tổ trong đó. Đồ đạc thì để trong xe, Khổng Thu chỉ cầm theo bát dùng để ăn cơm của Blue, đã hỏi Nhạc Dương trước địa điểm, nên Khổng Thu không chần chừ mà đi thẳng vào trong khách sạn. Ai ngờ, vừa tới cửa cậu đã bị ngăn lại. 
“Tiên sinh, xin thứ lỗi, khách sạn của chúng tôi không cho phép mang theo vật nuôi.” 
Khổng Thu nhíu mày. 
“Meo meo ngao ô!” 
Blue nghe thế cũng tức giận. 
Xoa đầu Blue, Khổng Thu nói: “Mèo của tôi không chạy lung tung đâu, nó đang bị thương, lúc nào cũng cần có tôi ở bên cạnh chăm sóc. Tôi có thể cam đoan sẽ không cho nó chạm vào đồ ăn hay bất cứ đồ vật gì trong khách sạn. Các ông cũng phải căn cứ vào tình hình cụ thể của khách hàng để giải quyết chứ, không phải sao?” 
“Xin thứ lỗi, chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.” Bồi bàn đứng ở cửa làm ra vẻ không thể thương lượng. 
Khổng Thu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm Blue bước vào trong xe của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Dư Nhạc Dương. 
“Tôi tới rồi, thế nhưng tôi mang mèo theo, nên khách sạn không cho tôi vào.” 
“Không thể để nó lại trong xe sao?” Điện thoại truyền đến tiếng xê dịch bàn ghế. 
Khổng Thu không chút nghĩ ngợi nói, “Không được, tôi muốn dẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blue-neleta/2211681/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.