Mẹ bảo mình sắp xếp cho bạn nghỉ ở chái tây, - Sylvia nói, thoáng vẻ lúng túng. – Còn những khách khác sẽ ở đằng đông. Bạn biết đấy, mẹ mình đã bỏ công cả năm trời để trang hoàng chái đông và mời tất cả bạn bè đến chiêm ngưỡng. Song bà lại không tính đến bạn trong đó, thành ra cũng chẳng có phòng thừa nào. Bạn không phiền ở một mình trong chái tây này chứ?
- Nhưng… - Tôi vấp chân trên đỉnh cầu thang và chộp ngay lan can để gượng người lại. - Ý bạn là sao? Đương nhiên là mẹ bạn đã tính cả mình chứ.
- Hửm? - Sylvia liếc tôi một cái, đoạn lia mắt về trước.
Trước mặt tối đen như hũ nút, một ánh nến leo lét không soi sáng nổi cả dãy hành lang khổng lồ kéo dài thăm thẳm. Cơn ớn lạnh trĩu xuống đôi vai. Tôi đột nhiên vô cùng cảm kích cánh tay đang lồng vào mình của Sylvia.
- Bạn có ý gì khi nói mẹ bạn không tính đến mình? Chẳng phải bác ấy là người mời mình sao? Henry bảo vậy mà. Anh ấy còn có một lá thư của bác ấy từ Luân Đôn nữa. Bác ấy mời mình, Sylvia ạ.
Lòng run rẩy trong nỗi sợ không lời, tôi ngoái nhìn nét mặt nghiêng với ánh nến hắt vàng lên mái tóc của Sylvia. Bạn ấy trông rất giống mẹ mình. Vóc cao, như tất cả người nhà Delafields. Mái tóc óng vàng sẽ chuyển nâu trước khi ngả sang màu xám. Và đôi mắt nhạt xanh hệt bầu trời mờ sương.
- Ấy, không phải vậy. Mình chỉ muốn nói bà ấy đã tính sót bạn. Vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/23365/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.