Một năm sau
Chị hy vọng em thích món quà chị gửi tặng. Chị biết chúng chẳng nhiều nhặng gì – chỉ là mấy chiếc lông vũ, vỏ sò và vài bức họa chị đã vẽ trên đường. Nhưng trong mỗi món quà, chị đều hy vọng rằng em sẽ luôn nhớ đến người chị gái này. Bác Bếp đã cắt tỉa bộ móng khủng khiếp của em sạch sẽ rồi chưa? Em vẫn chăm sóc Cora tốt chứ?
Tuy không có nhiều giống mèo nhưng bù lại ở đây có rất nhiều loài động vật kỳ lạ như khỉ, cọp, và chim muông ôi thôi đủ cả sắc màu. Cô Charlotte và chị đã chuyển lên ở trên một vùng đồi cùng nhiều người Anh khác để dễ thở hơn dưới cái nóng khắc nghiệt của mùa hè. Ollie ạ, em không thể tưởng tượng nổi cái nóng ở đây đâu. Chị có cảm tưởng mỗi tế bào trong người mình như đang bị rán lên vậy. Song đáng ngạc nhiên hơn là chị lại chả hề bận tâm đến nó, mạc dù thi thoảng chị cũng thầm ước cơn gió mát lành trên bờ biển Blackmoore có thể thổi qua mình.
Nhân tiện, em có biết tin tức gì của Sylvia hay Henry không? Gửi lời hỏi thăm của chị đến cha mẹ, chị sẽ viết lại cho em sau. Có lẽ em nên nhờ ai đó viết thư trả lời cho chị. Chị thật sự rất trông ngóng nhận được thư nhà. Chị nhớ em nhiều lắm.
Yêu em.
Chị Kate
Đây đã là bức thư thứ 5 tôi gửi cho Oliver mà vẫn chưa nhận được một dòng hồi âm nào. Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897215/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.