- Không. Không, không, không, không, không. –Vừa rảo bước qua hành lang và chạy xuống lầu, tôi vừa không ngớt lẩm bẩm. Đến sảnh vào, tôi chỉ thấy mỗi ông quản gia đang đứng giữa đống hành lý.
- Mẹ cháu đâu? – Tôi cất tiếng.
Ông ta cúi đầu đáp:
- Ở phòng khách, thưa cô.
Tôi liền chạy vào phòng khách, chân lướt như bay trên mặt sàn cẩm thạch, hổn hển thở không ra hơi.
Khắp căn phòng vang lên giọng cười khàn đục lẳng lơ của mẹ. Bà ngồi trên trường kỷ cạnh Brandon. Chân dính sát vào người anh ta, ngực tựa hẳn lên cánh tay. Tôi đánh mắt một vòng quanh phòng, thấy tiểu thư St. Claire đang rớt cằm kinh ngạc, ngài Pritchard lộ rõ vẻ khinh miệt, vợ chồng Spohr, những cặp đôi đứng tuổi khác mà tôi không nhớ nổi tên, những anh em họ nhà Delafield, và nhiều, nhiều nữa. Ngót ngét gần nửa số khách đều có mặt ở đây. Chứng kiến cảnh mẹ tôi gần như sà vào lòng Brandon.
- Mẹ! – Tôi vội bước đến chỗ bà. – Con không nghĩ sẽ gặp mẹ ở đây.
Bà ngước mắt lên, tôi khẽ giật mình, trong thoáng chốc có cảm giác kỳ lạ là bà không nhận ra tôi. Ánh mắt bà như xuyên thẳng qua tôi vậy. Đoạn thốt lên:
- Kitty! Con gái yêu quý! Xa con mẹ thấy nhớ quá chừng.
Song bà lại chỉ ôm chặt cánh tay của Brandon. Anh ta không nhìn tôi.
Tôi gắng bình ổn nhịp tim.
- Ồ! Có sao? Bất ngờ thật đó. Còn Maria đâu?
Bà ấy xua xua tay.
- Thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897205/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.