“Malfoy này, mày đang phê cần hả? Tao sẽ không trở thành nô lệ của mày.”
“À, nếu mày thật sự muốn cả trường biết…”
“Được rồi, nô lệ gì?”
Malfoy đảo mắt. “Đừng đùa, Potter, không ai mà không có não cả.”
Harry định đáp trả nhưng lại thở dài.
“Trong bao lâu?”
“Sáu tháng.”
“Gì?”
“Nếu mày không thích 6 tháng, vậy đến khi tao tốt nghiệp cũng được.”
Harry nhanh chóng nói, “Không, sáu tháng là tốt rồi.”
“À, bây giờ tao cần mày làm khô quần áo, và viết bài luận môn Bùa chú của tao.”
Harry rên rỉ. Nhưng, đây là cách duy nhất để cậu giữ vững tình bạn của mình.
“Và mày sẽ phải gọi tao là Master Malfoy.”
Harry lại rên rỉ. Cậu có cảm giác chỉ cần Malfoy yêu cầu, cho dù là múa cột ở quán Ba Cây Chổi cậu cũng làm được.
Tháng mười, và những chiếc lá rụng rơi đầy trên mặt đất. Harry thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu luôn cho rằng nàng Lọ Lem có thể lựa chọn hoàng tử của mình. Cậu khịt mũi khi nhìn lại quần áo của mình, không có nàng Lọ Lem nào vất vả hơn cậu ngay lúc này, vì Lọ Lem không phải giặt quần áo của Crabbe và Goyle. Malfoy không nói với hai đứa nó người đã giặt quần áo cho bọn họ là ai, thay vào đó, hắn lại tuyên bố có một cô gái đã phải lòng hắn và sẽ làm bất cứ điều gì để có được cái gật đầu đồng ý của hắn.
Chuyện này khiến Pansy tức điên lên, ai mà chả biết cô nàng cũng thích Malfoy và cũng bị Malfoy hành hạ không khác gì với cái cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/black-mail/61695/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.