Trong màn đêm rộng lớn, Kikyo cứ vô thức đi theo những đốm sáng vàng nhạt mà không biết chúng sẽ dẫn mình đến đâu. Đi mãi, đi mãi mà không hề cảm thấy thấy mỏi mệt giống như ở thế giới này những vấn đề về nhục thể đều không còn tồn tại. Rồi đột nhiên cô bắt gặp một đứa trẻ đang khóc, thằng bé chỉ khoảng gần tám tuổi, thân hình gầy guộc, mặc một bộ đồ kimono tối màu thời xưa, trông nhàu nát và bẩn thỉu, có vài chỗ đã được vá lại, một số chỗ thì không.
- Em có sao không? Sao em lại ở đây? Chẳng lẽ em cũng...
Đứa trẻ ngước mặt lên, vừa nhìn thấy Kikyo thì ngay lập tức nhảy vào lòng, ôm lấy cô. Nó cười tươi rói với khuôn mặt nhem nhuốc của mình.
- Mẹ, mẹ tới rồi! Con nhớ mẹ lắm!
- Zen? - Kikyo sững người, lúc này cô đã kịp nhân ra mái tóc của thằng bé có màu đỏ và đường nét ngũ quan gần như là của một người.
Khác hẳn với dáng vẻ độc ác, ngạo nghễ của "Zen lớn", trên thân thể của "Zen nhỏ" đầy vết bầm tím, có vài vết thương do roi và vật sắc nhọn, giống như những gì mà cô đã từng phải trải qua. Đứa trẻ ôm chặt lấy cô không buông, nét mặt tỏ ra vô cùng hạnh phúc nhưng cô phải dật tắt nó.
- Tôi không phải là mẹ của anh, Zen.
Đứa trẻ nghe thấy vậy không làm nũng nữa, mà lẳng lặng đứng dậy, hai tay bấu chặt nhăn nhúm hết phần vải hai bên áo. Đôi môi mím chặt, ánh mắt ươn ướt nhưng vẫn cố cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/black-dog-hac-khuyen/1671823/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.