Trắng và đen, khi cùng nhau hòa tan nó sẽ sản sinh ra màu gì? Máu và nước mắt, khi hòa quyện mùi vị của nó sẽ ra sao? Ngọt ngào và cay đắng, pha trộn với nhau, tạo nên những điều gì?
Tình yêu không bao giờ có giới hạn. Đừng bao giờ trách người mà mình yêu thương, có trách, hãy oán trách bản thân ta vì đã yêu một người không đáng. Anh lãnh khốc vô tình, là người không có tình thương, cũng không hiểu như thế nào là quan hệ tình yêu. Ngày ngày, anh chỉ biết đối mặt với vũ khí và máu tanh, nhưng cô vẫn yêu anh.
Thiên thần và ác quỷ, làm sao có thể đứng chung ở tại một chỗ được? Vì cô quá yêu, quá mù quáng mà phải đón nhận toàn là những sự đau lòng. Khoảnh khắc anh nhìn cô hờ hững, tâm cô chợt trở nên lạnh lẽo vô cùng. Cái kết cho một mối tình đơn phương chính là những giọt nước mắt. Cái để dập tắt niềm hy vọng chính là một phát súng lạnh lẽo mà thê lương vang lên từ trong căn phòng tối.
Hết thật rồi! Là anh tàn nhẫn với cô trước! Khoảnh khắc anh nhìn cô, cô mệt mỏi, tâm khẽ đau. Hy vọng đây chính là một cái kết tốt đẹp nhất xảy ra trong cuộc đời của anh và của cô, đầy mùi vị đau khổ.