Vì đề phòng quân địch tập kích, Ngôn Băng Vân sắp xếp binh lính luân phiên canh giữ, chính y cũng không dám ngủ. Tận đến khi hừng đông ló rạng ở phía chân trời, hai tên lính được phái đi báo tin mới theo đường cũ quay về, bẩm báo rằng Thời Cảnh đã thuận lợi hộ tống hơn một nghìn dân chúng đến huyện Định Phong ở sườn bắc của đỉnh Lộc Giác. Trước mắt thì Thời Cảnh cùng số binh lính mà hắn ta dẫn theo sẽ ở lại Tây Đại doanh đợi lệnh. Vó ngựa của đại quân Khương Di đã dẫm qua biên giới ngay trong đêm, đóng quân ngoài phạm vi của Chủ doanh ba mươi dặm về hướng bắc, quân số ước chừng lên đến sáu vạn, do Thống soái toàn quân Xích Vưu tự mình dẫn dắt. Tiêu Trúc nhận được quân lệnh của Uất Trì Dụng, ra lệnh cho ông ở im tại chỗ chuẩn bị giao chiến, không thể tự ý di chuyển, để đề phòng quân địch nhân cơ hội mà đánh lén. Thời Cảnh xin được tự dẫn ba nghìn người đến Lộc Huyền giải vây cho Ngôn Băng Vân, nhưng đã có thám tử bẩm báo rằng quân Khương phái một cánh quân khác ước chừng phải hơn hai vạn canh giữ ở lối vào hang núi dưới đỉnh Lộc Giác, dẫn đầu chính là Quý Ngọc – con trai nhỏ tuổi nhất của Khương Di vương. Bởi vậy nên Tiêu Trúc không đồng ý với thỉnh cầu của Thời Cảnh, lấy ba nghìn chống hai vạn thì khác nào lấy trứng chọi với đá, căn bản là tốn công vô ích.
Ngôn Băng Vân nghe xong lời binh lính kia nói, trong lòng cũng biết quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyxdoan-ngon-quan-son-tuu/953221/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.