Ngôn Băng Vân đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng mình ngủ thẳng một giấc đến hừng đông là khi nào nữa. Những ngày đầu mới đến Kiến An, gần như đêm nào y cũng mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ thấy một mảnh máu tươi đỏ thẫm, đành phải ngồi một mình trong hoa viên ngắm trăng hoặc là thổi huân. Về sau khi thân thể đã điều dưỡng ổn rồi, bắt đầu theo Tạ Doãn ra ngoài đi ban sai, có nhiều việc phải làm ngược lại cũng khiến y phân tán tinh lực, dần dần bớt nghĩ đến chuyện phụ thân, sư phụ, và quân Ninh Viễn, ban đêm có thể ngủ được khoảng ba bốn canh giờ. Mỗi ngày cứ canh năm* Tạ Doãn sẽ thức giấc, rửa mặt chải đầu thay quần áo chuẩn bị vào triều, cho nên bình thường canh bốn* là Ngôn Băng Vân dậy rồi, nhanh chóng chỉnh đốn bản thân đâu ra đó, tiếp đến là đi tới tiền thính chờ Tạ Doãn.
(*Canh bốn: từ 1h đến 3h sáng.
*Canh năm: từ 3h sáng đến 5h sáng.)
Đây là lần đầu tiên, vừa mở mắt ra là đã thấy ánh bình minh mỏng manh lẻn vào trong phòng. Y bị hơi thở nóng rẫy cùng những nụ hôn nhẹ nhàng đánh thức, bởi vì quá ngứa, y xoay người lại, đón nhận ánh mắt vừa chăm chú vừa thâm tình của người kia. Một tay của Tạ Doãn đang chơi đùa với mái tóc của y, tay còn lại vẫn ôm chặt lấy vòng eo trần trụi như cũ, mặt y không khỏi ửng hồng lên, thấp giọng gọi một câu:
"A Doãn..."
Tạ Doãn lại có vẻ như cực kỳ thất vọng vậy, "Ơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyxdoan-ngon-quan-son-tuu/953206/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.