Hết giờ tăng ca, Tiêu Chiến liền vội vội vàng vàng rời công ty để bắt chuyến tàu điện ngầm cuối ngày về nhà. Chỉ đi bộ thôi cũng khiến anh muốn ngủ gật, thế nhưng chiếc xe đỗ ngay dưới tòa nhà công ty lại khiến anh tỉnh hẳn.
Vương Nhất Bác thấy anh đi tới từ phía xa. Anh đi dọc trên vỉa hè rất chậm, dưới ánh đèn đường ấm áp dìu dịu, bóng người in trên đường rút ngắn rồi lại kéo dài. Ánh sáng hắt lên người khi sáng khi tối. Vương Nhất Bác gác tay trên vô lăng, thầm nghĩ nếu như con đường này dài hơn nữa, hắn cũng có thể chỉ ngồi ngắm người kia chậm rãi bước đi như thế này mãi. Có điều con đường này lại rất ngắn, loáng cái Tiêu Chiến đã đến bên cạnh xe hắn rồi. Vương Nhất Bác hạ cửa sổ xe xuống, "Lên xe đi, băng ghế phía sau có quà cho anh."
Tiêu Chiến mở cửa xe chui vào ngồi ở băng ghế sau, "Cho tôi á?"
"Ừ, khi nào vẽ thì dùng." Vương Nhất Bác đã sâu sắc giác ngộ bản thân mình là một kẻ giết chết câu chuyện, nếu lời nói có thể thật sự làm người ta tức chết thì hắn không biết đã làm bao nhiêu người toi đời rồi. Cho nên bớt được câu nào hay câu đó.
"Sao tự nhiên lại tặng quà cho tôi?" Tiêu Chiến rất thích giá vẽ này. Kể từ sau khi tốt nghiệp, xa nhà đi làm, anh chỉ toàn vẽ trên máy. Lâu lắm rồi anh không được vẽ bằng giấy thật, màu thật, bút thật nữa. Nhiều khi ngồi trước màn hình vi tính lâu, anh cũng sẽ hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185619/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.