Cuối cùng thì Vương Nhất Bác vẫn gửi tiền qua Wechat cho Tiêu Chiến, đại khái là vì thấy bóc lột sức lao động của nhân viên như thế không lương thiện cho lắm.
Trên đường ngồi xe trở về, Vương Nhất Bác vẫn ngủ suốt. Người đại diện lấy một chiếc nhiệt kế trong hòm thuốc trên xe ra đo cho hắn. Vương ảnh đế ngây thơ cực lực kháng cự không chịu thừa nhận chuyện bản thân phát sốt.
"Đúng là thằng nhóc thối!" Người đại diện sắp tức chết rồi, bèn dúi nhiệt kế vào tay Tiêu Chiến, "Anh dụ dỗ cậu ta đi."
"Hả? Tôi á?" Mặt Tiêu Chiến đần thối. Vương Nhất Bác trùm kín mũ áo khoác, một bộ dáng chống cự hết sức tiêu cực. Trong lòng Tiêu Chiến cũng sắp khóc rồi, tiểu tổ tông này cô còn trị không nổi thì tôi làm gì được!?
"Tin tôi đi, mấy cái này anh quản tốt hơn tôi nhiều."
Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu lắm. Vương Nhất Bác thì im lặng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn kiên trì chống đối. Người đại diện điên cuồng dùng ánh mắt khích lệ động viên Tiêu Chiến.
Đồng chí Tiêu Chiến sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là 'không trâu bắt chó đi cày'. Từ bé đến giờ chưa từng dỗ dành ai, Tiêu Chiến lúc này như người mù tìm đường.
"Chỉ là muốn biết có sốt hay không thôi, cũng không bắt cậu đi tiêm."
"Đo một cái là xong, nếu sốt thì uống thuốc hạ sốt là được."
"Vương Nhất Bác, cậu xoay người qua đây!"
Kiên nhẫn của anh thiết kế họ Tiêu đã cạn, "Có nhanh lên không, nếu không thì tôi mặc xác cậu đó!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185616/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.