Đồ ăn được nêm nếm rất vừa miệng. Mặc dù Tiêu Chiến chưa từng ăn bữa cơm nào có không khí kì quái thế này, nhưng may sao người đại diện của Vương Nhất Bác là một người tính khí hòa nhã rất biết nói chuyện, khiến anh không quá mức lúng túng. Chỉ là tính khí của Vương Ảnh đế cứ như trẻ ba tuổi, một bộ giận hờn không dễ dỗ dành.
Dùng bữa xong, Vương Nhất Bác ngồi trong xe, xem Tiêu Chiến lấy đủ các loại lí do để từ chối đề nghị đưa anh về của người đại diện.
"Quanh đây có trạm xe mà, gần lắm, tôi bắt một chuyến về là được."
"Hai người đi lung tung cũng không tiện lắm, tự tôi về là được rồi."
Cuối cùng người đại diện đành gật đầu, "Thôi được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé."
Tiêu Chiến đeo khẩu trang che kín từ mũi đến cằm, chỉ lộ ra một đôi mắt cười cong cong. Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười, nhướn mày một cái rồi nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
"Cảm ơn nhiều, đồ ăn ở đây ngon lắm. Tôi đi trước nhé, hai người cũng cẩn thận." Tiêu Chiến cúi người chào rồi vẫy tay với Vương Nhất Bác đang ngồi trong xe. Hắn hạ cửa sổ xuống bảo, "Về thì nhắn tin cho tôi."
Tiêu Chiến: "Một thằng đàn ông già đầu 28 tuổi như tôi thì xảy ra chuyện gì được chứ?"
Vương Nhất Bác: "Thì cứ nhắn đi." Nói rồi kéo cửa sổ xe lên ngay. Người đại diện nhìn Tiêu Chiến một chốc, lại quay ra nhìn Vương Nhất Bác lúc này đã bị tấm kính cửa xe che mất, đoạn mới bảo, "Thôi anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185611/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.