Hôm sau, khi Tiêu Chiến tỉnh giấc thì Vương Nhất Bác đã đi mất rồi. Chăn được gấp gọn đặt trên ghế sofa. Đôi dép thay ra cũng được xếp ngay ngắn ở ngoài cửa nơi để giày dép. Trên bàn trà có thêm một tờ giấy nhắn.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc, liên lạc sau."
Tiêu Chiến đấu tranh mất nửa phút, suy tính xem có nên giữ tờ giấy nhắn này lại làm kỉ niệm không. Nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định đem cất đi.
Tới khi anh mở Weibo ra xem lần nữa, đứng đầu bảng hotsearch lúc này đã trở thành #Tuyên bố của phòng làm việc Vương Nhất Bác#
Ngoài thông cáo chính thức, còn đính kèm một văn kiện của luật sư.
Tiêu Chiến dựa vào quầy bếp lướt xem Weibo, bấm like tất cả các bình luận chửi fan tư sinh. Đang bấm dở thì lỡ nhận luôn một cuộc gọi từ một số lạ hoắc.
"Là tôi đây," Đầu dây bên phía Vương Nhất Bác rất yên tĩnh, có vẻ là ở một nơi khá an toàn.
Tiêu Chiến: "Cậu lấy đâu ra số điện thoại của tôi vậy?"
Vương Nhất Bác: "... Anh chẳng điền sơ yếu lí lịch ở công ty đấy còn gì!"
Tiêu Chiến: "À... Vậy cậu nói tiếp đi..."
Vương Nhất Bác lúc này đang lánh tạm trong một khách sạn, rèm cửa phòng được cẩn thận kéo kín mít. Trông hắn chẳng giống một Ảnh Đế vừa lên ngôi chút nào, cũng chẳng giống một nhân vật lớn mặt sắp sửa tung ra thương hiệu cá nhân gì hết. Giờ trông hắn như tội phạm lẩn trốn vậy. "Không có gì, chỉ là muốn báo cho anh biết một tiếng thôi. Tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185607/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.