Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến vừa lên xe chân trước, chân sau đã phải đi xuống bắt xe lộn ngược về, tại vì quên đồ ở công ty rồi... Xem ra số trời đã định là không được về nhà sớm.
Sau một hồi cũng tìm được bản thảo của mình rớt giữa hai vách ngăn, lồm cồm bò ra đầu dính đầy bụi.
Lúc sau xuống lầu, anh mới bắt gặp Vương Nhất Bác đang dùng một tư thế phản nhân loại ngồi trên ván trượt để gọi điện thoại. Không biết là ván trượt ở đâu ra, cũng không biết làm thế nào mà hắn ngồi được cái tư thế ngoài hành tinh đó.
Tiêu Chiến cũng tính đi lên chào hỏi một tiếng. Lại gần rồi mới phát hiện ra sắc mặt hắn khó coi cỡ nào, cả người đều tỏa ra cảm giác chớ-lại-gần-kẻo-chết-không-báo-trước-thì-đừng-khóc.
"Người không bị làm sao chứ?"
"Được, không có chuyện gì, đừng lo cho tôi. Tôi ở khách sạn là được, lát nữa sẽ báo lại cho."
"Ừ, mọi người cũng cẩn thận nhé."
Không rõ người ở đầu dây bên kia là ai, có điều chuyện họ nói cũng không có vẻ gì là vui cả. Tiêu Chiến dừng bước, không tiến gần thêm nữa. Chờ Vương Nhất Bác nói chuyện trên điện thoại xong, rút ván trượt đứng lên, xoay người mới phát hiện ra anh.
"Sao lại quay về?"
Vương Nhất Bác không hề phát hiện ra rằng, khi hắn vừa thấy Tiêu Chiến đứng sau, thì gần như là chỉ trong nháy mắt đã thu lại vẻ mặt đằng đằng sát khí ban nãy. Nhưng Tiêu Chiến thì có để ý thấy, cũng hơi ngạc nhiên mà nhíu mày, "Tôi để quên đồ nên quay lại lấy." Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185605/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.