Nhìn thấy ảnh động của đứa bé trong thiết bị, mắt Tiêu Chiến hơi cay cay, nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, được khăn trải giường màu trắng của bệnh viện thấm hút mất.
Vương Nhất Bác đau lòng dùng ngón cái lau vệt nước mắt của bé con: "Sao lại khóc rồi?"
"Vui đó...", Tiêu Chiến tự mình có chút e thẹn, vùi đầu vào trong ngực Vương Nhất Bác.
"Phát triển tốt lắm, hai người không cần lo lắng, người lớn chỉ cần nghỉ ngơi tốt và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ là được rồi.", bác sĩ siêu âm mỉm cười nói với bọn họ.
Lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp Tiêu Chiến lau lớp gel siêu âm trên bụng, bỏ áo xuống, bé con mắt đỏ hoe, ngồi bên giường với chân khều đôi giày.
"Dạo gần đấy em ấy hơi bị phù, bác sĩ, vậy...", Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến mang giày, bé con hôm nay mang đôi giày thể thao của cậu ra ngoài.
"Cậu đợi chút, để tôi xem xem.", bác sĩ xem qua một chút, chân đúng là hơi bị phù, nhưng cũng không đến nỗi nào, không đến nỗi phù như cái bánh bao: "Không đến nỗi nào, trong phạm vi cho phép, trở về nhớ chú ý ăn uống, đi bộ nhiều một chút."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ.", Tiêu Chiến nghe bác sĩ nói không sao, cũng đỡ lo hơn.
Sau khi gật đầu chào tạm biệt bác sĩ, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ung dung đi lấy thuốc. Hai bữa rồi Vương Nhất Bác bận công việc, hôm nay tranh thủ thời gian rãnh dẫn cậu đi kiểm tra.
"Bữa giờ bận rộn, anh vất vả rồi.", hai người tay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nhip-dap-con-tim/3900638/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.